Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 128



Trên máy bay đến Kinh Thành, nhìn mây trôi bồng bềnh ngoài cửa sổ mà bỗng nhiên khuôn mặt của Bùi Thiên Vũ lại hiện ra. Từ khi vụ kiện ly hôn kết thúc, tôi vẫn chưa gặp lại Bùi Thiên Vũ, anh cũng không chủ động gọi điện cho tôi, không hiểu sao trong lòng tôi lại cảm thấy hơi mất mát.

Nhưng tôi vẫn cố kìm chế, kiềm chế bản thân không đến quá gần anh.

Nhưng người này thực sự không muốn kiềm chế, ngay khi tôi xuống máy bay, vừa mở điện thoại di động lên đã thấy cuộc gọi nhỡ của anh.

Tôi nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn gọi lại cho anh, bên kia hỏi thẳng: “Ở đâu?”

“Em vừa đáp xuống Kinh Thành.” Tôi nói thật.

“Ờ, đi một mình à?”

“Ừ.”

“Được rồi, cẩn thận nhé!” Giọng điệu của anh rất xa cách, dường như không muốn nói thêm: “Cúp máy đi.”

Tôi cầm điện thoại trên tay mà vô cùng buồn bực, anh gọi điện cho tôi, chỉ hỏi hai câu là xong rồi à? Tôi định hỏi anh đang ở đâu và gọi điện có gì không thì anh đã cúp máy rồi.

Tôi bực bội cúp máy.

Lần này gặp Trần Tư Nguyên, tôi thấy tâm trạng của ông ấy tốt hơn lần trước rất nhiều, ông ấy biết tôi sắp đến Kinh Thành nên đã cử người đến sân bay đón tôi.

Từ sân bay tôi đi thẳng đến Tư Nguyên, sau đó đi thẳng vào phòng họp.

Phải công nhận hiệu suất làm việc của họ rất cao.

Một cuộc họp cập nhật dự án đã được tổ chức ngay lập tức để tiến hành phân tích chi tiết về dự án Bác Duệ Thiên Vũ sắp tới và bắt đầu lập kế hoạch chuẩn bị, dựa trên bản vẽ của họ để bắt đầu lập các phương án thiết kế và thi công.

Về phần công ty của chúng tôi, họ cũng đưa ra kế hoạch hợp tác với những yêu cầu rất cụ thể cho công việc của tôi, đồng thời cũng đưa ra định hướng rõ ràng khiến tôi cảm thấy cực kỳ tin tưởng.

Cuộc họp diễn ra đến khuya, ngay cả bữa tối cũng được ăn trong phòng họp.

Sau cuộc họp, ông ấy tự mình đưa tôi trở về khách sạn do họ sắp xếp, tôi cũng không khách sáo. Thời gian của tôi rất gấp gáp, chỉ có hai ngày, chiều mai tôi phải bay về Giang Thành.

Sau khi tắm xong, tôi cảm thấy sức cùng lực kiệt. Từ khi sinh Điềm Điềm xong, tôi chưa từng bôn ba như vậy nên có vẻ chịu không nổi.

Cũng may là có bố mẹ ở bên cạnh, bệnh tình của bố cũng đã khá hơn, nếu không thì quả thực tôi không thể gánh nổi.

Dù sao trong khoảng thời gian này, tôi thực sự đã cạn kiệt sức lực, hạng mục của Đỉnh Hâm đã vắt kiệt sức của tôi, nhưng tôi vẫn phải cố gắng chống đỡ để không xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Nhưng thật ra, tôi đang rất thiếu người giúp đỡ mình, một công ty lớn như vậy, văn phòng trước kia sôi động nhưng giờ lại vắng tanh khiến trong lòng tôi nóng như lửa đốt.

Sự thay đổi quá đột ngột khiến tôi chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng mà đã đổ ập xuống người. Mặc dù tôi đã biết trước rằng sau khi tôi giành lại công ty sẽ có một sự rung chuyển mạnh, thế nhưng tôi không ngờ sự rung chuyển lại lớn đến thế. Tân Hạo Đình đã giải quyết triệt để với tôi khiến tôi không kịp trở tay.

Về khách hàng, tôi không có gì lo lắng cả, tôi rất có niềm tin vào những khách hàng cũ đó.

Nhưng về phía nhà cung cấp lại không dễ dàng như vậy, dù sao thì từ khi thành lập Đỉnh Hâm đến nay Tân Hạo Đình vẫn luôn phụ trách về nhà cung cấp, đây chắc chắn là thiếu sót của tôi.

Hóa ra bộ phận marketing cũng không còn nhiều nhân viên cũ, hiện tại tôi vẫn để họ giữ mối quan hệ với nhà cung cấp, một số sản phẩm chất lượng cao phải tiếp tục hợp tác nhưng họ không mấy lạc quan về việc tôi tiếp quản lại, tôi phải dò dẫm bước đi cực kỳ gian nan.

Tôi đang chạy đua từng giây với thời gian để sàng lọc và duy trì những nhà cung cấp đó, mỗi ngày tôi chỉ có thể ngủ hơn bốn tiếng.

Hôm nay bay hơn ba tiếng, vừa hạ cánh thì làm việc với cường độ cao, lúc này cũng đã gần mười một giờ, tôi cảm giác như mình đã quá tải.

Tôi nằm trên giường định gọi điện về nhà, nhưng nhìn đồng hồ đã quá giờ rồi, lúc này chắc bố mẹ tôi và Điềm Điềm đã đi ngủ.

Tôi đang suy nghĩ về những khâu cụ thể mà tôi phải thực hiện với Tư Nguyên vào ngày mai, tối mai tôi phải gấp rút quay về Giang Thành, bởi vì vào sáng ngày mốt, tôi sẽ đến Bác Duệ Thiên Vũ để ký hợp đồng tổng thể bao gồm cả việc hợp đồng bên ngoài của Hân Thuỵ.

Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Không biết đã qua bao lâu, tôi mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gõ cửa khiến tôi giật bắn người và ngồi bật dậy...