Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 131



Cho đến khi tôi nhìn thấy bọn họ cùng nhau đứng lên, người phụ nữ kia vừa nói chuyện với Bùi Thiên Vũ, đồng thời một tay ôm lấy cánh tay của anh. Khi cô ta xoay người lại, khuôn mặt kiêu kỳ nhìn quét qua tất cả những người đang dùng cơm, đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, không được tính là xinh đẹp nhưng cực kỳ có khí chất.

Bùi Thiên Vũ không có biểu hiện gì trước ánh mắt của tôi, cô ta rất nhạy cảm vội nhìn theo ánh mắt của Bùi Thiên Vũ, lúc nhìn thấy tôi, dường như cô ta cũng sững sờ, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng kỳ lạ.

Tôi chắc chắn là mình không nhìn nhầm, biểu cảm của cô ta rất khác thường.

Bùi Thiên Vũ vẫn dửng dưng đưa người phụ nữ đó bước ra ngoài trong sự kinh ngạc của tôi, và vào lúc anh sắp biến mất khỏi tầm mắt tôi thì người phụ nữ đã quay lại liếc nhìn tôi.

Y Mộc nhìn thấy tôi như kẻ mất hồn thì biết ngay tôi đã bị ảnh hưởng bởi Bùi Thiên Vũ: “Đi thôi, tớ thấy chúng ta nên tìm một chỗ nào đó uống hai ly đi, mất hứng quá.”

Giờ phút này, tôi ủng hộ ý kiến đó cả hai tay, đúng thật là tôi muốn uống hai ly cho tỉnh táo lại.

Y Mộc chở tôi đến quán bar U Minh ở bờ nam, thành thật mà nói, tôi hơi phản cảm với nơi này. Cô ấy gọi hai ly rượu ngoại, tôi không hiểu nên đã cầm lấy uống hết trong một hơi.

Sau đó ra hiệu cho người tiếp rượu rót thêm một ly nữa.

“Này! Cậu kiềm chế lại đi, cậu định uống say thật à?” Y Mộc hét to lên với tôi: “Từ từ nếm thử không hay hơn à? Say rượu cũng cần phải có quá trình chứ, cậu quá trực tiếp rồi.”

Tôi hừ giọng, quá trình? Tôi chỉ còn sót lại quá trình thôi.

“Đúng rồi, tớ quên nói với cậu chuyện của Trương Kính Tùng!” Y Mộc vừa ngồi ghé vào quầy bar vừa nói vào tai tôi: “Kết quả điều tra về cơ bản giống như trong lý lịch của anh ta! Mới về nước chưa đến một tháng.”

Âm nhạc quá chát chúa.

Tôi cũng chẳng nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe thấy Y Mộc nói không có vấn đề gì, vậy là đủ.

Sau khi uống hai ly rượu, bụng tôi bắt đầu nóng ran và hơi rượu bốc lên, không ngờ loại rượu này lại ngấm mạnh đến thế.

Tôi vỗ vỗ Y Mộc, muốn nhân lúc còn tỉnh táo nhanh chóng rời khỏi nơi này, tôi thực sự không thích những nơi như vậy.

Trong suy nghĩ của tôi, nơi này chính là một nơi giấu giếm những điều bẩn thỉu, hễ tưởng tượng đến trong lúc chúng tôi đang ngồi đây uống rượu còn người khác lại đang làm gì đó ở một nơi nào đó là tôi cảm thấy cực kỳ ghê tởm, cảm giác như toàn bộ không khí nơi này đều không sạch sẽ, bởi vậy tôi vẫn luôn chống lại nơi này.

Tôi nhảy khỏi chiếc ghế cao suýt ngã, một bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay tôi, một người đàn ông nhìn tôi bằng ánh mắt lờ đờ: “Người đẹp, uống nhiều quá rồi chứ gì? Để anh đưa em về nhà nhé.”

Tôi cố vùng vẫy nhưng lại không thể thoát khỏi bàn tay của anh ta, tôi cảm thấy bàn tay đó thật bẩn thỉu: “Buông tôi ra, tránh ra!”

“Ôi trời ơi, vẫn còn mạnh mẽ lắm.” Đôi mắt của anh ta nhìn tôi với vẻ xấu xa, khuôn mặt đỏ bừng bừng, xem ra anh ta cũng đã uống rất nhiều: “Chẳng phải ai tới nơi này cũng là để mua vui sao, để anh bầu bạn với em, bảo đảm vui tới bến.”

Anh ta vừa nói xong thì một cánh tay choàng qua ôm lấy tôi, tôi sợ đến mức hét lên: “Cút ngay!”

Y Mộc nhìn thấy tên đàn ông này mặt dày quá nên cũng sốt ruột nói: “Anh cút ngay cho tôi, đừng có mà trơ trẽn, biến đi chỗ khác chơi!”

Nói xong cô ấy đẩy mạnh tên đàn ông kia ra, không ngờ anh ta nắm lấy tay Y Mộc rồi kéo cô ấy vào lòng, trong miệng phả ra mùi rượu nồng nặc: “Chúng ta ở cùng nhau nha…”

Mặc dù đầu tôi hơi choáng váng, nhưng ý thức của tôi rất rõ ràng, tôi dùng hết sức bình sinh thúc mạnh khuỷu tay vào phần bụng của anh ta, người đàn ông rên lên, vội vàng buông tay ra ôm bụng. Tôi nhân cơ hội kéo Y Mộc lảo đảo chạy ra ngoài, thế nhưng do đã bị say rượu nên chân không còn nghe lời nữa mà cứ lảo đảo.

Người đàn ông kia nhận ra ý định của chúng tôi nên thẹn quá hoá giận, bất chấp đau đớn vội cầm lấy một cái chai trên bàn rồi đuổi theo chúng tôi, đi được vài bước đã đuổi theo sát nút: “Định chạy hả? Mày ra tay cũng thật độc ác, ông đây sẽ cho mày tàn phế!”

Nói rồi anh ta giơ cái chai trên tay đập mạnh xuống đầu tôi...