Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 137



Tôi liền nhìn chằm chằm Tân Hiểu Lan trong gương, khinh bỉ nói: "Cô đúng là y như ma quỷ vậy, âm hồn không tan, cô lại muốn làm cái quỷ gì hả?"

"Ha! Lăng Hoa Dao, cô cũng thật là không biết xấu hổ! Người ta đã có người yêu rồi mà cô còn đi theo xem náo nhiệt gì chứ? Cũng không nhìn lại cái đức hạnh của cô đi! Cô mà xứng à!"

“Tôi có xứng hay không cũng không phải cô nói thì tính. Nói chuyện tích đức tí đi, tốt cho con cháu!” Nói xong, tôi rút khăn tay ra lau, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Cô ta thấy tôi không dính bẫy của cô ta thì tiến lên một bước chắn trước mặt tôi: "... Đồ tiện nhân, để tôi xem cô còn có thể nhảy nhót được bao lâu nữa! Sớm muộn gì cũng có lúc cô phải khóc."

Cô ta vừa dứt lời, Lý Tân Nhị cũng bước vào buồng vệ sinh. Nhìn thấy trạng thái của Tân Hiểu Lan và tôi, cô ấy nhanh chóng đứng bên cạnh tôi và nắm lấy cánh tay của tôi: "Chủ tịch Lăng, có chuyện gì vậy?"

Đôi mắt của Lý Tân Nhị nhìn về phía Tân Hiểu Lan đang mang vẻ mặt nham hiểm.

Tân Hiểu Lan đánh giá Lý Tân Nhị một chút, nở nụ cười dụng tâm kín đáo: "Người đẹp, cẩn thận bên cạnh cô là một kẻ háo sắc, nhớ thương người tình của cô đấy!"

Ngay khi cô ta dứt lời, tôi chợt cảm thấy xấu hổ: "Tân Hiểu Lan, cô đừng có quá đáng!"

“Người quá đáng là cô!” Đột nhiên có một câu nói xen vào: “Lăng Hoa Dao, cô nhất quyết phải gây phiền phức cho cô ấy ư?"

Tân Hạo Đình vừa khẽ trách móc vừa đi đến bên cạnh Tân Hiểu Lan, vươn tay ôm cô ta vào trong lòng mình, nhìn về phía tôi: "Nếu cô không dứt thì cũng đừng trách tôi không khách khí. Đừng quên, nhà cung ứng của Đỉnh Hâm chỉ nghe hiệu lệnh của tôi!"1

Đôi mắt của tôi chợt co rút lại, nhìn chòng chọc vào Tân Hạo Đình: "Anh đang khiêu khích tôi sao? Tân Hạo Đình, nếu anh có còn là đàn ông thì cứ thả một con đường đi, đừng có như đàn bà mà giở trò sau lưng tôi. Hiệu lệnh của anh? Hôm nay tôi nói cho anh biết, người có thể nghe theo hiệu lệnh của anh thì Lăng Hoa Dao tôi cũng không làm bạn với kẻ đó!"

"Lăng Hoa Dao, đừng có cứng rắn như vậy. Muốn Đỉnh Hâm còn có thể gắng gượng tiếp được thì phải học ngoan chút! Bằng không, tôi để cô ký được hợp đồng thì cũng phải đập tiền..."

Còn không chờ Tân Hạo Đình nói cho hết lời, phía sau truyền đến một tiếng nói trong trẻo: "Thật sao? Tôi muốn xem ai nói lời không biết xấu hổ đến vậy."

Tân Hạo Đình đột ngột quay người lại, nhìn thấy Bùi Thiên Vũ đã đứng đằng sau lưng anh ta với vẻ tàn nhẫn, sắc mặt Tân Hạo Đình trở nên trắng bệch, khóe miệng thoáng co giật.

Gương mặt Bùi Thiên Vũ như băng giá, ánh mắt như kiếm sắc bén: "Dựa vào anh mà còn muốn lũng đoạn thị trường ư? Tôi thật sự không nhìn ra đấy. Tốt hơn hết anh vẫn nên quản người phụ nữ của anh cho kỹ đi, nếu lại nhìn thấy cô ta lảng vảng khiêu khích nữa thì món nợ này, tôi sẽ tính với anh!"

Tân Hạo Đình nhìn Bùi Thiên Vũ, nghiến răng nghiến lợi đến nỗi gương mặt méo mó, ôm Tân Hiểu Lan: "Chúng ta đi!"

Hai người bọn họ phẫn nộ xoay người rời đi. Lý Tân Nhị nhìn tôi hỏi: "Đây là cái người gì thế?"

Tôi nhẹ giọng nói: "Chồng cũ của tôi."

Biểu cảm của Lý Tân Nhị có hơi khoa trương, sau lại tức thì che giấu, kéo tôi nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta trở về đi!"

Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi và thì thầm hỏi tôi: "Sao lại kiêu ngạo như vậy?"

Tôi không thể nào trả lời được câu hỏi của cô ấy, chỉ cảm thấy mặt mình bị đánh đến nỗi sắp sưng lên. Xem ra tôi phải mau chóng đổi nhà cung ứng càng sớm càng tốt.

Sau khi ngồi lại chỗ ngồi, Bùi Thiên Vũ hỏi tôi tình hình sắp tới. Tôi nói ngắn gọn, anh nhìn tôi nghiêm túc mà nói: "Anh có thể cho em điều chỉnh một tháng. Trong một tháng, em có thể thay thế tất cả nhà cung ứng cũ, giải quyết được tất cả những rắc rối!"

“Không thành vấn đề!” Tôi nhanh chóng trả lời.

Sau bữa tối, cả ba chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng. Tôi chào tạm biệt hai người họ ở cửa, không chút do dự bước lên xe của mình. Tôi không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, khuôn mặt này của tôi bị bọn họ ném đi hết rồi.

Có Bùi Thiên Vũ ở đây, Lý Tân Nhị không cần tôi quan tâm. Nhưng tôi đã nhìn ra, Bùi Thiên Vũ tựa hồ còn có lời muốn nói, nhưng ngại Lý Tân Nhị cũng có mặt nên vẫn không mở miệng.

Xe rời khỏi nhà hàng hòa vào bóng tối mênh mông, không hiểu sao lòng tôi lại có hơi trống trải.