Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 139



Ở đầu dây bên kia không lập tức trả lời, bên tai tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh. Trầm mặc một hồi, giọng nói của anh lại vang lên: "Em đã sớm ảnh hưởng đến anh rồi, phải làm sao bây giờ?"

Tôi lo lắng đến mức siết chặt điện thoại, bị câu nói của anh hù dọa: "... Thiên, Thiên Vũ, em..."

“Em lấy thân báo đáp đi!” Trong giọng nói của anh mang theo chút trêu ngươi.

Người đàn ông này thật là, đã là lúc nào rồi mà anh vẫn có tâm tư đùa giỡn với tôi.

"Anh... thật là, em nghiêm túc đấy. Có phải hợp đồng của em ảnh hưởng đến tiền đồ của anh không? Thiên Vũ, vậy... vậy em thà chẳng làm!"

“Muộn rồi!” Anh nói một cách rất gọn gàng dứt khoát: “Cho nên em chỉ còn một con đường, đó là không phụ sự mong đợi của mọi người!”

Tôi cảm giác được cơ thể mình không tự giác mà run lên, khẽ nuốt nước bọt.

Thật lâu sau, anh nhẹ giọng nỉ non vào tai tôi một câu: "Em ngủ chưa? Có muốn gặp anh không?"

Bộ não của tôi "oanh" một tiếng như thiếu oxy, ở chỗ sâu trong trái tim có vạn mã phi nhanh. Nhưng mà, tôi khắc chế sự xúc động của bản thân: "Không phải ngày mai anh cần đi công tác à, muộn quá rồi..."

Tôi có hơi không thể tiếp tục được nữa, nhịp tim dường như thiếu đi nửa nhịp, hơi thở có chút khó khăn và lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Sau vài giây im lặng, tôi lên tiếng: "Vậy..."

"Được, vậy em nghỉ ngơi sớm chút đi!"

Hai chúng tôi đồng thời lên tiếng, lời nói của tôi kẹt trong miệng, không nói tiếp mà lý trí rút lại suy nghĩ của mình.

Tôi ngay lập tức cảm thấy mất mát chưa từng có. Thực sự thì tôi rất muốn gặp anh, niềm khao khát đó khiến tôi không thể bình tĩnh được chút nào.

"Chờ anh! Chờ anh trở lại!" Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng thật ra càng thêm tàn nhẫn.

Cúp điện thoại, cả người tôi như mất hồn vía, chậm rãi ngồi bệt xuống sàn nhà trước giường, ôm chặt lấy mình. Tôi không biết vì sao vừa rồi mình lại cự tuyệt anh, giả vờ dè dặt như vậy, song kỳ thật tôi rất muốn gặp anh.

Thế cho nên bây giờ tôi cảm thấy trái tim mình đang đau như xé tim xé phổi.

Tôi lướt lại từng lời anh nói, càng ngày càng thấy bất an. Nhất định là chuyện hợp tác của chúng tôi xuất hiện vấn đề, dù là Đỉnh Hâm hay Lăng Long, muốn hợp tác với Bác Duệ Thiên Vũ thì tư lịch cũng quá nhỏ bé.

Sự giúp đỡ của Bùi Thiên Vũ đối với tôi có thể là một ngày làm theo ý mình, dù sao thì anh cũng chỉ là một trợ lý, và có thể hành vi của anh đã vượt quyền.

Anh đã làm quá nhiều cho tôi, hơn nữa chuyện cho đến nay, Bùi Thiên Vũ nói đúng, tôi chỉ có một con đường không phụ sự kỳ vọng của mọi người là có thể đi.

Đêm nay tôi trằn trọc trở mình, bao nhiêu câu hỏi cứ chất chứa trong đầu tôi không tài nào đoán ra được. Phải đến khi trời hửng sáng, tôi mới gượng ngủ.

Tôi cảm thấy mình ngủ chưa sâu thì đã bị điện thoại đánh thức. Tôi lục lọi một chút, chạm vào điện thoại, bắt máy lúc còn đang nửa tỉnh nửa mê, trả lời: "Alo!"

"Chị Dao!"

Một tiếng này làm cho tôi tỉnh táo ngay lập tức. Nhìn thoáng qua di động, đúng là Từ Quốc Thiên, tôi vội vàng ngồi dậy hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Chị Dao, sáng nay tổng giám đốc Tân đến công ty đã căn dặn xuống dưới, liên hợp tạo áp lực với các nhà cung ứng cho Đỉnh Hâm, tạo thanh thế, muốn ngăn cản Đỉnh Hâm ký hợp đồng với nhà cung ứng mới. Trong tay anh ta có mấy nhà cung ứng mà chị muốn hợp tác gần đây. Tôi nghi ngờ rằng có người bên chị đang có liên hệ với bên này, cho nên nhắc nhở chị một chút, chị phải cẩn thận hơn!"

Lời nói của Từ Quốc Thiên văng vẳng bên tai tôi, tôi nhất thời không còn buồn ngủ nữa.

Chẳng trách tối hôm qua Tân Hạo Đình đã buột miệng nói một câu: “Nếu không thì tôi cho cô ký hợp đồng cũng phải đập tiền vào.” Xem ra anh ta đã biết Trương Kính Tùng bên tôi đã ký hợp đồng rồi.

“Cảm ơn!” Tôi nói với Từ Quốc Thiên.

“Chị Dao, tôi khuyên chị giải quyết với anh ta những vấn đề còn sót lại trong giai đoạn đầu càng sớm càng tốt. Bây giờ tôi cũng không thể hiểu được Tân Hạo Đình nữa rồi.” Giọng điệu của Từ Quốc Thiên có chút cảm giác thất vọng với Tân Hạo Đình.

"Phải rồi, hình như anh ta đã móc nối với Bất động sản Hằng Viễn. Hằng Viễn này cũng đang tranh giành một miếng đất với tập đoàn Bác Duệ Thiên Vũ. Nghe nói Bác Duệ Thiên Vũ gần đây có chút sóng gió. Họ muốn chớp lấy cơ hội và liên thủ giành lấy mảnh đất kia. Có vẻ như nhất định phải giành được! Hiện tại Tân Hạo Đình không nói cho tôi biết những chuyện này, nhưng tôi đoán chắc chắn là trong lòng anh ta đã có tính toán!"

“Hằng Viễn?” Tôi lặp lại, hồi tưởng lại những khách hàng lớn mà Tân Hạo Đình đã giao cho tôi lúc trước.

“Chị Dao, chuyện này cứ vậy trước đi, tôi phải cúp máy rồi.” Từ Quốc Thiên thận trọng dặn dò tôi một câu: “Đừng bao giờ để người của chị biết tôi có liên hệ với chị.”

"Yên tâm đi! Không ai biết đâu." Tôi cam đoan với Từ Quốc Thiên, sau đó cúp điện thoại.

Bên trong Bác Duệ Thiên Vũ rối ren ư?

Hèn gì Bùi Thiên Vũ nói anh phải đến Hồng Kông, xem ra Bác Duệ Thiên Vũ đang thực sự gặp rắc rối. Nhưng liệu sự xáo trộn này có liên lụy đến Bùi Thiên Vũ hay không?

Một khi cũng liên lụy đến anh, chẳng phải kế tiếp tôi sẽ rất bị động sao? Tôi hơi bất an, trong lòng chợt có hơi hoảng sợ không thể giải thích được.

Tôi vội vàng tắm rửa, ăn qua loa bữa sáng rồi vội vã đến công ty.