Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 145



Anh ta mỉm cười nhìn tôi với ánh mắt đầy tính toán, thậm chí cả Điềm Điềm đang ở trong lòng tôi cũng gắt gao nắm chặt lấy cánh tay tôi, dùng đôi mắt to chớp chớp nhìn anh ta và quên mất việc tiếp tục ăn.

"Hoa Dao, đừng có địch ý với anh như vậy! Anh vốn cũng không muốn làm em ấm ức! Em xem, ba người chúng ta một nhà hòa thuận như vậy thật tốt!" Anh ta trơ trẽn nói tiếp: "Em có phát hiện sự thay đổi của Điềm Điềm không, trước kia con bé thích nói chuyện vô cùng, cả ngày luôn ríu ra ríu rít! Bây giờ thì sao?"

Anh ta còn nhìn tôi hỏi, như thể đang chất vấn tôi, tất cả những chuyện này là do tôi gây ra vậy.

"Em không thể thỏa hiệp vì con bé sao? Để anh nói cho em biết, Hoa Dao, Bác Duệ Thiên Vũ đã đổi chủ, chỗ dựa vững chắc của em đã không còn nữa, em vẫn cố chấp sao?"

Tim tôi loạn nhịp, tôi cầm chặt chiếc thìa nhỏ trong tay: "Sau đó thì sao?"

Bàn tay nhỏ bé của Điềm Điềm nắm lấy tôi, con bé sợ chúng tôi lại cãi nhau.

Tôi thả chiếc thìa trong tay xuống, ôm chặt lấy con bé, vươn tay xoa đầu con bé: "Mẹ ở đây!"

"Chúng ta quay lại đi, nhà cho em, tiền anh cũng không cần, chỉ cần em bảo bố mẹ em về, anh sẽ về nhà đúng giờ, anh hy vọng được ở cùng một chỗ với em và con chúng ta!”Anh ta không biết xấu hổ mà nói, ánh mắt tham lam nhìn tôi.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.

Anh ta lại cười, giống như rất yêu chiều tôi, bất lực nói: "Em đấy! Hoa Dao, tại sao em không thể bỏ qua mọi chuyện chứ? Lăng Hoa Dao, em rất cố chấp, nhưng anh nói cho em biết, em đã không còn như trước nữa, xã hội bây giờ cũng không phải xã hội ngày xưa, đừng cậy mạnh, Đỉnh Hâm sắp bị phá hủy trong tay em, cơ hội anh cũng đã cho, nhưng chỉ là mấy tên cung ứng mà em cũng không đối phó nổi, em còn cảm thấy mình mạnh mẽ sao?"

“Anh cho rằng tìm vài nhà cung ứng tới có thể dọa được tôi ư?” Tôi hỏi lại.

Anh ta mỉm cười: "Lăng Hoa Dao, em cho là Bùi Thiên Vũ thực sự có thể làm chống lưng cho em sao, em quá ngây thơ rồi, anh ta chỉ là một trợ lý tổng giám đốc nho nhỏ, có thể tạo ra sóng lớn gì sao? Có lẽ bây giờ cũng bị sóng cuốn mất rồi, em còn mong anh ta trở về làm chỗ dựa cho em sao?"

Trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, nhưng tôi biết việc này không thể xảy ra: "Vậy thì sao?"

"Em thực tế chút đi! Chơi như vậy còn chưa đủ sao, anh còn chưa đủ rộng lượng sao? Dù em và anh ta có quan hệ gì, cho dù em bị tên kia chơi rồi thì anh cũng có thể nhịn, chúng ta hòa nhau, em có Bùi Thiên Vũ anh có Tần Hiểu Lan, cái này không phải là rất bình thường sao?"

“Anh không biết xấu hổ à!” Tôi thực sự không tìm được từ nào chính xác hơn để đả kích anh ta.

"Chúng ta không thể quay lại sao? Anh nói cho em biết, nếu em còn cứ như vậy, muốn đi với ai thì cứ đi, nhưng đứa nhỏ phải để lại, đây là cốt nhục của nhà họ Tân, anh sẽ không để nó mang họ của người đàn ông khác! "Anh ta đe dọa tôi: "Để đưa con bé quay về bên anh thì chỉ là chuyện nhỏ thôi!"

“Anh đừng mơ tưởng!” Tôi không nhịn được mà hét lên, mọi người chung quanh đều nhìn sang.

Tân Hạo Đình liếc nhìn những người đó, sau đó vẫn quay lại và cười với tôi.

"Nếu em biết đường quay về, không muốn ở nhà thì muốn làm cái gì cũng được. Đỉnh Hâm cho em chơi đùa, hoặc là... em giúp Đỉnh Hâm ký hợp đồng, đây là thế mạnh của em, ký xong thì để anh tới làm, em xem hai vợ chồng chúng ta liên thủ không tốt sao?"

Sau khi nghe những lời của anh ta, tôi suýt nữa tức chết, anh ta cho đến lúc này vẫn muốn lợi dụng tôi.

"Chúng ta là một cặp xứng đôi vừa lứa, ngay cả ông trời cũng phải ghen tị, về sau khỏi phải vì sợ gặp rắc rối mà chuyển hợp đồng đi nữa."

Ngay sau khi nói xong, tôi biết Tiêu Vĩ đã truyền đạt ý của tôi cho anh ta, tôi muốn lừa anh ta nhưng anh ta lại tưởng thật, tôi phải mau chóng giải quyết chuyện này, để Tân Hạo Đình không thể gây ra sóng gió gì cho Đỉnh Hâm nữa.

Bảo sao Bùi Thiên Vũ liên tục thúc giục tôi loại bỏ những nhà cung ứng đó.