Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 148



Bữa tiệc rất nhộn nhịp náo nhiệt nhưng tôi lại cảm thấy rất mất mát, trong lòng có cảm giác trống trải vô cùng, đám đông đang xì xào không biết chủ tịch mới hôm nay là ai.

Tôi nghĩ đến tin tức mà Tân Hạo Đình vừa tiết lộ cho tôi, cậu chủ của tập đoàn Bác Duệ Thiên Vũ?

Tôi nhìn thấy vài khách hàng cũ đã từng làm việc nên đi qua chào hỏi, khuôn miệng cứng lại, chỉ muốn được tuyên án càng sớm càng tốt. Hôm nay đến đây không phải chỉ để chính mình xác nhận lại kết quả thôi sao?

Con người là như vậy, nếu không tận mắt nhìn thấy, trong lòng sẽ luôn có chút không cam lòng và hi vọng.

Hôm nay đứng giữa đám đông, tôi cảm thấy mình thật tầm thường, thật cô đơn, thật bất lực, trong phút chốc, tôi thực sự muốn trốn trở về thị trấn nhỏ, cùng con gái mình sống một cuộc sống thoải mái bình yên, rời xa sự xa hoa và hỗn loạn tại nơi đây.

Cuối cùng cũng đợi được tới lúc đó, có người bước lên sân khấu chính, mọi người xung quanh đi tới, tôi thụ động bị họ đẩy đi, tim đập dữ dội, nắm chặt tay lại.

Tôi thực sự không ngờ rằng Bác Duệ Thiên Vũ này lại có liên quan đến sống chết của tôi.

Tôi không biết từ bao giờ, Tân Hạo Đình lại đứng bên cạnh tôi, anh ta đúng là âm hồn không tan, tôi thầm rủa trong lòng, không phải anh ta đã đạt được điều mình muốn rồi sao? Tại sao lại cứ dính lấy tôi như vậy? Có bệnh sao!

Trên sân khấu, các bài phát biểu và các trình tự rườm rà như đang ở lễ trao giải, cho đến khi người dẫn chương trình run run thông báo, cho mời cậu chủ của Bác Duệ Thiên Vũ!

Đột nhiên cả hội trường tối lại, một tia sáng mạnh chiếu thẳng lối vào đại sảnh, tất cả mọi người có chút đứng ngồi không yên mà nhìn về phía cửa, giây tiếp theo, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Đám đông tự động đứng thành hai hàng, để ra một con đường dẫn thẳng đến sân khấu, bị cuốn vào đám đông, tôi không nhìn thấy ai đang bước vào, tôi chỉ cảm thấy một đám người đang vây quanh một người đang bước dần vào.

Tôi đột nhiên nhận ra vẻ mặt của Tân Hạo Đình đột nhiên trở nên kỳ quái trong chốc lát, hai mắt mở to, cả người cứ như bị điểm huyệt.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên trong hội trường: "Cậu chủ của chúng tôi, chủ tịch mới của Bác Duệ Thiên Vũ, ngài Bùi Thiên Vũ!"

Tôi đang nghe nhầm sao? Hay là do mấy ngày gần đây nghĩ về cái tên này quá nhiều nên xuất hiện ảo giác? Thế mà tôi lại nghe thấy tên của Bùi Thiên Vũ.

“Sao có thể như vậy?” Tôi nghe thấy tiếng Tân Hạo Đình bên cạnh tôi hỏi một cách đầy đau khổ.

Sau một tràng pháo tay nữa, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên khắp hội trường.

Tôi không thể khắc chế bản thân, nhanh chóng đi về phía trước, tôi phải kiểm tra xem tai mình có nghe nhầm không.

Cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy một người trên sân khấu kia, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đúng, rất xa lạ, từ đầu đến cuối đều xa lạ, người đứng trên sân khấu chính là người mà tôi luôn cho là trợ lý - Bùi Thiên Vũ đã biến mất hơn mười ngày mà không nói một lời!

Sao anh lại trở thành chủ tịch Bác Duệ Thiên Vũ?

Tôi nhìn những người xung quanh đang reo hò phấn khích, sao tôi cảm thấy khung cảnh lúc này lại vô cùng kỳ quái, cứ như một giấc mơ vậy.

Hồ Nguyệt bên cạnh hào hứng hét lên: "Chủ tịch Lăng, nhìn kia, là anh Bùi! Ôi trời! Tuyệt quá, chúng ta được cứu rồi!"

Chuyện gì xảy ra tiếp theo, làm cách nào mà tôi ra khỏi tiệc rượu chính tôi cũng không biết, là Hồ Nguyệt đưa tôi về nhà.

Điện thoại liên tục đổ chuông, mãi đến khi trở về ngôi nhà yên tĩnh, tôi mới nghe thấy nhạc chuông. Tôi nhìn nó, của Y Mộc là nhiều nhất, sau đó là Tân Hạo Đình...

Tôi gọi lại cho Y Mộc nói với cô ấy rằng tôi đã về nhà, sau đó tắt máy.

Tôi thực sự không thể chấp nhận những gì tôi đã thấy đêm nay, tôi thậm chí không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.

Thật nực cười, tôi đúng là một tên ngốc mà!

Đêm đó, tôi nằm im như vậy cho đến khi trời sáng.