Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 157



Đợi tới khi anh nhìn thấy bốn món ăn và món canh đã nấu xong ở trên bàn, trong mắt anh bỗng lóe lên cảm xúc u ám khó hiểu rồi biến mất.

Sau đó anh vươn tay nhận lấy chén cơm mà tôi đưa tới, rất nghiêm túc tao nhã bắt đầu ăn, lần này anh ăn rất nhiều, xem ra anh thật sự rất đói bụng.

Tôi cứ thế ngồi bên cạnh anh, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm mỗi động tác của anh, sợ sẽ bỏ lỡ vẻ mặt trong tích tắc đó. Mỗi cử chỉ, nhíu mày và nụ cười của anh đều khiến tôi say đắm.

Anh vừa ăn vừa ngước đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, hai chúng tôi nhìn nhau rất lâu vẫn không thấy chán.

“Em ngắm đủ chưa?” Dứt lời, anh để chén đã trống không ở trong tay xuống, đồ ăn trong dĩa cũng bị anh ăn gần hết: “Không thể không nói, em rất có thiên phú trong việc nấu nướng.”

Tôi mỉm cười đáp: “Đây là câu nói mà người biết nấu nướng thích nghe nhất.”

Tôi đứng dậy định thu bọn chén dĩa, nhưng bị anh ngăn cản, rồi anh nắm lấy tay tôi: “Em đi dạo với anh một lát, em đi với người kia bao lâu thì cũng phải đi với anh bấy lâu.”

Anh so đo như một đứa trẻ, chọc tôi cười đến mức xán lạn: “Sao anh vẫn chưa thôi đi thế? Chuyện em làm với anh cũng chưa từng làm với anh ấy, vậy mà anh cũng tức giận?”

“Em dám!” Anh bỗng quát lớn, nhìn tôi đầy giận dữ.

Tôi cười ngặt nghẽo rồi nhào vào lòng anh, anh cúi đầu cắn mạnh vào môi tôi: “Anh cảnh cáo em, mọi thứ của em đều đã có quyền sở hữu, em nghe rõ chưa?”

“... Á... Anh cầm tinh con chó à?” Tôi đau đớn nên đẩy anh ra, rồi che miệng mình, hờn dỗi oán trách anh.

“Nếu em không đau anh sợ em sẽ không nhớ lâu.” Dứt lời, anh liền gỡ tay tôi xuống, rồi tiếp tục để lại dấu hôn trên mặt tôi: “Em còn đau không?”

Tôi mỉm cười bĩu môi: “Tất nhiên là đau rồi.”

Anh vừa mới tắm rửa, thay đồ ngủ tơ tằm màu kem, toát ra hơi thở lạnh lùng cao quý, hình ảnh đó thật sự rất bổ mắt. Anh cũng chuẩn bị cho tôi một chiếc váy ngủ màu kem, vừa nhìn đã biết là đồ tình nhân, cảm giác đó thật sự bay bổng như tiên khí.

Tôi chợt nhớ ra, đây là một khu vườn, chắc chắn không phải là làng du lịch gì đó như trước đó tôi đã nghĩ.

“Đây... là vườn của anh à?” Tôi nhìn khu vườn xa hoa rồi hỏi anh: “Ban đầu em còn tưởng là làng du lịch.”

“Em nghĩ đúng rồi đấy, quả thật đây là làng du lịch, Châu Âu thịnh hành nhất là làng du lịch được tiến hành song song, nên em mới không nhìn thấy quá nhiều khách du lịch. Nhà ở Giang Thành của anh vẫn chưa sửa xong, nên tạm thời chỉ có thể sống ở đây.” Anh ôm vai tôi, để tôi tựa vào lòng anh, rồi cứ thế từ tốn đi dạo, mùi hương trên người anh rất dễ ngửi.

“Mấy giờ rồi? Em phải về nhà thôi, nếu không sẽ khuya mất.” Tôi do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói với anh.

“Em nhất định phải mất hứng như thế à?” Anh cụp mắt nhìn tôi rồi nói: “Không được, hôm nay em phải ở lại đây.”

“Nhưng...” Tôi còn muốn nói gì đấy, nhưng bị anh cắt ngang như đinh đóng cột.

“Không nhưng nhị gì hết, chẳng phải em nói nhớ anh à?” Anh cụp mắt nhìn tôi đang tựa vào lòng anh: “Em gạt anh à?”

“Em không có.” Tôi khẽ thở dài.

“Vậy em nhớ anh chỗ nào?” Anh vô lại mím môi, rồi nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm khiến người khác khiếp sợ, dáng vẻ cực kỳ mong đợi

Tôi bỗng khó thở, không dám nhìn thẳng vào anh, nên quay đầu thẹn thùng nói: “Thì chỉ là nhớ thôi, chứ làm gì có nhớ chỗ nào?”

Anh cười đắc ý, ôm chặt tôi, rồi bóp cằm tôi, khẽ cắn dái tai của tôi, sau đó nói nhỏ vào tai tôi: “Em nói đi, anh rất muốn biết.”

Tôi thầm nghĩ, người đàn ông này bị gì vậy, vừa ngang ngược lại lạnh lùng kiêu ngạo.

Hình như anh nhận ra tôi đang xấu hổ, nên dứt khoát xoay người tôi lại, rồi nâng mặt tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào anh: “Em xấu hổ à? Hay em chột dạ? Hoặc em muốn gạt anh?”

Mặc dù anh truy hỏi như thế, nhưng trong mắt anh lại tràn ngập ý cười vô lại, trông rất cuốn hút và hơi nguy hiểm.

“Em... muốn về nhà.” Tôi cố gắng thoát khỏi sự khống chế của anh, nhưng lại bị anh ôm vào lòng: “Em hãy trả lời câu hỏi của anh.”

Tôi bất đắc dĩ lại bất lực tựa vào lòng anh: “Em cũng không biết.”

Anh quan sát tôi một hồi lâu, đôi mắt thâm trầm nói: “Vậy để anh nói cho em biết... Em cực kỳ nhớ anh, nhưng lại muốn thoát khỏi anh. Rất mâu thuẫn đúng không?”

Tôi hóa đá tại chỗ, rồi ngẩng đầu nhìn anh, tại sao anh lại giống như có thể nhìn thấu tôi vậy?