Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 167



Rời khỏi Bác Thụy Thiên Vũ, tôi không vội về lại công ty mà đi tìm Y Mộc.

Đã mấy ngày liền tôi không gặp được cô ấy, cả hai đều bận toàn đi sớm về muộn nên cũng khó có cơ hội gặp gỡ.

Y Mộc hơi ngạc nhiên khi thấy tôi: “Có chuyện gì à?”

Tôi liếc xéo cô ấy một cái, tỏ vẻ giận dỗi: “Không có chuyện gì thì tớ không được đến tìm cậu hả?”

“Cũng khó nói lắm.” Cô nàng trêu chọc tôi: “Cậu cũng vui tình quên bạn còn gì.”

“Cậu bớt nói ý nói tứ đi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Tôi biết vẻ mặt này của Y Mộc, chắc chắn là cô ấy đã nắm được “điểm yếu” của tôi, nếu không cô ấy không thể nào càn rỡ như vậy được.

Quả nhiên, Y Mộc cười rồi nhào đến bên cạnh tôi, nhìn vào mắt tôi, hỏi: “Cậu đã trao thân cho người ta rồi đúng không?”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, né tránh ánh mắt của cô ấy: “Cậu cút đi, đừng có nói vớ nói vẩn.”

“Tớ nói vớ nói vẩn ư? Hôm đó tớ nhìn thấy anh ta đưa cậu về, còn lưu luyến không muốn rời. Nếu cậu không có gì đó thì tớ thề là tớ không phải chị em của cậu nữa.” Y Mộc cười đắc ý: “Nếu tớ không có chút “tư liệu” gì đó thì tớ dám tra hỏi cậu như này chắc.”

“Đừng nói chuyện đó nữa, phiền chết đi được. Sao bây giờ cậu lại trở nên “nhiều chuyện” như vậy chứ hả?” Tôi nhìn Y Mộc, đáp trả lại.

“Là tớ nhiều chuyện ư? Mấy người phụ nữ ly hôn chồng như cậu có nhiều chuyện thị phi nhất đấy, đặc biệt là cậu. Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu.” Y Mộc nói một cách nghiêm túc: “Hoa Dao, bây giờ nếu cậu bị người ta tung tin đồn gì đó thì sao? Người chịu thiệt thòi nhiều nhất là cậu đấy, tớ chỉ đang lo lắng cho cậu thôi.”

Tôi im lặng, Y Mộc nói đúng, tôi biết cô ấy đang suy nghĩ cho tôi.

Y Mộc thấy tôi không nói gì, bèn tiếp lời: “Dù sao trước đây lúc cậu và chồng cũ đệ đơn ly hôn thì cậu là người đã có quá khứ. Bây giờ Bùi Thiên Vũ là nhân vật nổi tiếng, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào anh ta. Người làm cái nghề này như tớ quá hiểu luôn, không phải tớ phản đối đâu mà tớ chỉ đang nhắc nhở cậu một chút, cậu vẫn phải cẩn thận một chút đó biết chưa.”

Tôi “ừm” một tiếng đáp lại, cô ấy mới nói: “Cậu nói đi, có chuyện gì?”

“Cậu có thể lấy cho tớ một bản danh sách khách hàng của Hằng Viễn không? Tốt nhất là danh sách khách hàng có liên quan đến đất xây dựng ở thành phố Lâm ở thời điểm hiện tại ấy.” Tôi nhìn Y Mộc nói.

Y Mộc lập tức bùng nổ: “Lăng Hoa Dao, cậu muốn làm gì? Bây giờ cậu làm vậy rất nguy hiểm, cậu biết mình đang làm gì không?” Cô ấy nhìn tôi, đè thấp giọng xuống: “Cậu làm vậy là tự biến mình thành tội phạm thương nghiệp đấy cậu biết không hả? Cậu muốn điều tra thằng cha Tân Hạo Đình đó ư?”

Tôi nuốt nước bọt, giải thích: “Nhưng tớ cũng đã lấy được dự án của Hằng Viễn rồi, tớ làm vậy là muốn tìm chỗ dựa vững chắc cho mình. Cậu biết đấy, tớ luôn cảm thấy mình lấy được đơn hàng này quá dễ dàng, tớ biết rõ là không thể đơn giản như thế được, nhưng tớ lại không tìm ra vấn đề.”

“Cậu hỏi Từ Quốc Thiên là được mà, hơn nữa một công ty lớn như Hằng Viễn rất chặt chẽ và cẩn thận. Một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ rất khó lường. Cậu nên suy nghĩ lại đi.” Y Mộc nghiêm khắc cảnh cáo tôi.

“Vậy tớ chỉ còn cách hỏi Từ Quốc Thiên thôi.” Tôi đành bỏ cuộc.

Sau khi tạm biệt Y Mộc, đầu óc tôi vẫn luẩn quẩn suy nghĩ về những lời của cô ấy. Cô ấy nói cũng không sai, hoàn thành dự án càng sớm càng tốt cũng loại bỏ được rủi ro.

Tôi tấp xe vào lề, gọi điện cho Từ Quốc Thiên, cậu ta cúp máy không trả lời. Tôi ngồi trong xe đợi, có lẽ cậu ta đang không tiện nghe máy.

Một lúc sau, Từ Quốc Thiên gọi lại cho tôi: “Chị Dao, chị nói đi.”

“Tôi đã ký hợp đồng dự án mảnh đất rộng năm mươi nghìn mét vuông của Hằng Viễn.” Tôi nói thẳng với Từ Quốc Thiên.

“Chị ký rồi ư? Chị thật sự đã lấy được dự án đó ư?” Giọng cậu ta hơi có chút bất ngờ.

Tôi hơi bối rối, chẳng lẽ ngay cả Từ Quốc Thiên cũng không biết chuyện này?

“Cậu không biết ư?” Tôi hỏi ngược lại.

“Tổng giám đốc Tân luôn coi trọng hợp đồng này, anh ta cũng đã đặt rất nhiều tâm tư, theo lý mà nói thì anh ta không thể buông tay như vậy được.” Giọng Từ Quốc Thiên lộ ra vẻ nghi hoặc: “Chẳng trách sáng hôm nay Tần Hiểu Lan nổi điên lên trong phòng làm việc của Tân Hạo Đình, không ai biết tại sao cô ta lại như vậy, bây giờ xem ra chắc chắn là vì chuyện này rồi.”

“Cậu hãy nghĩ cách thăm dò giúp tôi, tôi không thể không đề phòng bọn họ.” Tôi nói với Từ Quốc Thiên.

“Chuyện này không thành vấn đề, em đã nghĩ ra cách, chỉ sợ anh ta không nói thật thôi. Bây giờ Tân Hạo Đình rất keo kiệt bủn xỉn, nhưng anh ta đã quyết tâm móc nối quan hệ với Hằng Viễn rồi.”

“À phải rồi, nghe nói chuyện đất xây dựng của thành phố Lâm thật sự đã có hy vọng rồi. Không biết Bác Duệ Thiên Vũ đang làm gì? Có lẽ đó là chuyện nội bộ của họ... Chị không thăm dò ý tứ của Bùi Thiên Vũ ư?” Lúc Từ Quốc Thiên hỏi câu này, cậu ta có vẻ rất dè dặt.

Tôi cười nhạt: “Tôi không muốn nhiều lời hỏi đến những chuyện như vậy.”

Câu trả lời của tôi rất khôn khéo, vừa không phủ nhận quan hệ của tôi với Bùi Thiên Vũ, cũng không có ý thừa nhận. Tôi không thể có chút lơ là nào trong chuyện này được.

“Được, chị Dao, vậy để em tìm hiểu.” Quả nhiên thái độ của Từ Quốc Thiên lập tức trở nên tích cực hơn mấy phần: “Chị đợi tin tức của em nhé.”

Cúp điện thoại, tôi mỉm cười. Từ màn “trình diễn” của Từ Quốc Thiên, tôi có thể đoán ra trong chuyện này chắc chắn có một cái bẫy.

Muốn bóc trần cái bẫy này chỉ có một cách, đó là khiến một người phát điên.