Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 179



Vừa nghĩ tới đây, cửa phòng bị đẩy ra, Vương Đằng Dược vội vàng đứng dậy tươi cười, sốt sắng chạy tới chào hỏi.

“Ôi, sếp Tân, sếp Điền, hai người đã tới rồi. Vừa vặn đúng giờ.”

Vừa nghe Vương Đằng Dược nói, trong lòng tôi lập tức chửi thề. Tôi ngàn tính vạn tính cũng không ngờ Tân Hạo Đình sẽ đến.

Tôi đúng là miệng quạ mà, ngày ly hôn tôi đã nói sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Đã nói không bao giờ gặp lại, đúng là âm hồn không tan mà.

Tôi thấy họ đến gần, mấy người trong số họ đã chào hỏi Tân Hạo Đình và sếp Điền rất nhiệt tình.

Hồ Nguyệt và tôi nhìn nhau bằng ánh mắt khinh thường, tôi vẫn ung dung thản nhiên.

Vương Đằng Dược cũng rất biết điều, anh ta đã giới thiệu sếp Điền kia trước: “Chủ tịch Lăng, tôi giới thiệu với cô, vị này là Điền Gia Hào, em vợ của sếp chúng tôi.”

Với vẻ mặt nịnh nọt, Vương Đằng Dược giới thiệu với tôi một cách bí ẩn, cứ như thể Điền Gia Hào này là một nhân vật lớn vậy.

Tôi ngước lên người em vợ này, lúc đó mới nhìn rõ vị sếp Điền giỏi giang kia. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, cao và gầy. Bắt mắt nhất là kiểu tóc y chang như cái mào gà, còn dùng gel chải nếp bóng loáng, trang phục thì chỉn chu và thời trang nhất có thể. Anh ta mặc một bộ vest màu xanh ngọc, trong chiếc túi trước ngực còn để hé ra một góc khăn màu xanh lơ. Anh ta mặc một bộ đồ vest đẹp như vậy khiến tôi thật không thể không khen tặng.

Điền Gia Hào nhìn tôi, anh ta nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt khó chịu rồi đưa tay ra: “Chủ tịch Lăng, nghe tên đã lâu.”

Tôi lịch sự đưa tay ra, vốn định làm lấy lệ nhưng anh ta đã nắm lấy tay tôi, giữ chặt rồi nhìn Tân Hạo Đình: “Ông anh à, chị dâu xinh đẹp như vậy, sao anh có thể... Hả? Ha ha.”

Tiếng cười kia khiến tôi nổi da gà.

Tân Hạo Đình đứng một bên cười đầy ẩn ý: “Chú em à, quá khen rồi, gọi là chị dâu!”

“Kêu chị dâu cái rắm ấy, cô ấy cũng không còn là vợ anh nữa, gọi chị dâu cái gì mà gọi.” Anh ta vẫn nắm chặt lấy tay tôi, nhìn thẳng vào mặt tôi nói: “Chủ tịch Lăng, rất hân hạnh được gặp mặt. May mắn được quen biết với cô, thật là có duyên.”

Mấy người có mặt đều nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò, cứ dán mắt vào bàn tay đang nắm lấy tay tôi của anh ta, phổi tôi như muốn nổ tung, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo: “Hân hạnh.”

Nói xong tôi rút mạnh tay ra, Vương Đằng Dược vội vàng xoa dịu: “Hai vị, mau mời ngồi, chỉ đợi hai người thôi đấy.”

Tân Hạo Đình cũng biết điều, thế mà lại đẩy Điền Gia Hào ngồi ở bên cạnh tôi.

Vương Đằng Dược nâng ly chúc mừng, cuối cùng bữa ăn cũng đã bắt đầu.

Tựa như tâm tư của Điền Gia Hào không đặt ở bữa tiệc rượu mà cứ nhìn tôi: “Chủ tịch Lăng, không ngờ nhìn cô yếu đuối như thế mà lại có thể chèo lái được một công ty, đúng thật là không đơn giản. Sau này cô không cần phải vất vả như thế nữa đâu, muốn làm công trình nào cứ nói với tôi, hôm nay đã quen biết tôi rồi thì tôi sẽ bảo vệ cô chu toàn.”

Trong lòng tôi lại như đảo lộn, cô gắng kiềm lại. Xem ra bốn chữ bảo vệ chu toàn này chia ra là ai nói cũng không phải đều là nghĩa tốt cả.

Tôi tỏ vẻ cứng cỏi, cười nói: “Sếp Điền quá khen rồi, chỉ là ăn cháo cầm hơi mà thôi.”

“Nói cái gì mà ăn cháo cầm hơi chứ? Như vậy sao được. Những thứ khác Hằng Viễn không có chứ công trình thì có thừa, chỉ cần cô mở lời thì cứ tính hết lên Điền Gia Hào tôi, đừng bàn với họ nữa, những người này chỉ làm nền thôi.” Điền Gia Hào ngồi ở đó, tư thế oai phong bệ vệ, như thể anh rể Hằng Viễn của anh ta là số một thì anh ta sẽ là số hai vậy.

Những người khác chỉ có thể mỉm cười và lắng nghe anh ta nói tiếp.

“Lão Tuỳ, sau này hãy giao cho Chủ tịch Lăng mấy dự án lớn, đừng keo kiệt như thế. Phụ nữ ở bên ngoài làm ăn chẳng dễ dàng gì, nghe chưa? Còn anh Lưu Khánh Khuê nữa, anh cười gì vậy? Anh đang nắm trong tay rất nhiều hợp đồng, còn muốn  cắt xén bao nhiêu nữa đây? Ăn vừa vừa thôi là được rồi.”

Lưu Khánh Khuê gượng gạo, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Điền, đó không phải là chuyện mà anh nói một câu là được. Tôi nào dám giữ lại chứ?”

Điền Gia Hào tỏ vẻ không hài lòng: “Năm vạn mét vuông cũng đáng để chúc mừng. Chủ tịch Lăng, trước đó chúng ta không quen biết thì thôi đi, nhưng hôm nay có thể gặp nhau ở đây chính là ý trời. Chỉ cần cô muốn làm thì hạng mục tuỳ cô lựa chọn.”

Anh ta vỗ bàn tay đeo chiếc nhẫn khổng lồ lên bàn, cực kỳ mạnh mẽ.

Tân Hạo Đình nhìn tôi và tỏ vẻ quan tâm: “Hoa Dao, còn không cảm ơn tổng giám đốc Điền đi.”