Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 181



Mọi người đều nhìn về phía tôi, đúng lúc này, Hồ Nguyệt bên cạnh tôi cũng đứng dậy, cô ấy vươn tay cầm lấy ly rượu trong tay tôi rồi ấn tôi xuống: "Chủ tịch Lăng! Dạo này sức khỏe của chị không tốt lắm, để em đi!"

Sau đó, cô ấy tươi cười nâng ly về phía mọi người: "Các vị, đầu tiên tôi xin thay mặt sếp tôi kính các vị đang có mặt ở đây một ly, cảm ơn mọi người đã quan tâm tới Đỉnh Hâm của chúng tôi, chiếu cố Chủ tịch Lăng của chúng tôi!"

Cô ấy nói xong liền ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Sau đó, cô ấy lại đưa tay rót thêm một ly nữa, đi qua tôi và đi tới chỗ Điền Gia Hào, cười nịnh nọt nói: "Sếp Điền, sếp Tân nói rất đúng, ly rượu này tôi thay mặt Chủ tịch Lăng mời anh! Hôm nay có thể quen được tổng giám đốc Điền là phúc của Đỉnh Hâm, tôi là trợ lý của Chủ tịch Lăng, sau này còn phải nhờ tổng giám đốc Điền nhiều hơn."

"Dạo gần đây Chủ tịch Lăng không khỏe lắm, mọi người cũng biết vài hôm trước chị ấy mới nằm viện, bác sĩ nói không được uống rượu, anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho Chủ tịch Lăng của chúng tôi một lần! Cho tôi chút thể diện, ly rượu này tôi kính tổng giám đốc Điền!"

Tôi không ngờ Hồ Nguyệt lại có thể ăn nói hùng hồn như vậy, trong lòng tôi rất vui mừng, chắc chắn ai cũng có thể nghe ra cô ấy đang nói về hành vi xấu của Tân Hạo Đình.

Điền Gia Hạo cũng không ngu ngốc, sao anh ta có thể không biết Hồ Nguyệt đang muốn bảo vệ cho sếp mình, làm thay cho sếp!

Anh ta dùng đôi mắt nhỏ tham lam nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ sủng nịnh, cho dù không vui nhưng vẫn cho nói: "Làm tốt lắm! Không tồi, có thể chân thành với sếp như vậy, Hoa Dao, lần này tôi nể mặt cô!"

Điền Gia Hạo nhìn tôi, chạm ly với Hồ Nguyệt, sau đó ngửa cổ rót rượu vào miệng.

Theo lẽ bình thường mà nói, có chuyển biến tốt thì phải biết lui, nhưng Tân Hạo Đình lại chỉ biết cái lợi trước mắt, anh ta đưa tay đặt mạnh ly rượu lên bàn.

Sắc mặt nghiêm nghị nhìn về phía Hồ Nguyệt: "Cô là cái thá gì mà có thể thay Lăng Hoa Dao hả? Không có quy củ!"

Các đốt ngón tay cầm cốc của Hồ Nguyệt đã trở nên trắng bệch.

"Lăng Hoa Dao! Muốn kinh doanh phải có dáng vẻ của người làm kinh doanh!" Anh ta nhìn tôi, giọng điệu vô cùng sắc bén, dáng vẻ như một ông chủ lớn.

"Không ngờ tổng giám đốc Tân lại là người như vậy, hóa ra mấy năm làm ăn, tổng giám đốc Tân đều dùng cách này để đi lên sao? Có điều Đỉnh Hâm giờ đã là của nhà họ Lăng, không có liên quan gì đến tổng giám đốc Tân cả. Đừng phí sức lo lắng, tôi làm thế nào không tới lượt anh nói!"

Lúc tôi nói câu này, trên mặt vẫn nở nụ cười: "Hợp đồng này do tôi quang minh chính đại tự mình đàm phán được, không cần dùng những thủ đoạn quanh co, Đỉnh Hâm của Lăng Hoa Dao tôi tuy nhỏ, nhưng sẽ không luồn cúi để kiếm sống."

"Lăng Hoa Dao, cô đúng là không biết tốt xấu! Cô tưởng mình tự đàm phán được hợp đồng sao?" Tân Hạo Đình trừng mắt nhìn tôi: "Gia Hào, anh đừng để ý, người này được chiều quen thói rồi! Lăng Hoa Dao, tôi nhắc nhở cô, đừng có ở chỗ này ra vẻ ta đây! Phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn là phụ nữ, nếu hôm nay cô không khiến tổng giám đốc Điền vui thì đừng nghĩ tới việc ra khỏi căn phòng này!"

Tôi mỉm cười, nhanh chóng cầm ly rượu đầy trước mắt hất lên mặt Tân Hạo Đình, tốc độ nhanh tới nỗi không ai ngờ, Tân Hạo Đình vừa mở miệng muốn nói gì đó thì bị ly rượu của tôi hất vào, lời định nói đành nuốt vào miệng.

Khuôn mặt đẹp trai mà tôi đã mê mẩn suốt mười năm chảy đầy chất lỏng màu đỏ tươi trông vô cùng xấu xí.

Tôi lập tức đứng dậy và nói: "Tân Hạo Đình, tôi chỉ muốn làm cho anh tỉnh táo chút, tôi, Lăng Hoa Dao, không phải là người anh muốn nhào nặn thế nào thì liền nhào nặn! Hồ Nguyệt, chúng ta đi!"

Sau khi nói xong, tôi lạnh lùng đưa Hồ Nguyệt ngẩng cao đầu bước ra ngoài.

"Đứng lại!"

Phía sau, hai người đồng thanh hét lên.