Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 183



Tôi đưa Hồ Nguyệt về trước, sau đó quay đầu lái xe về nhà.

Nhớ tới dáng vẻ ban này của Tân Hạo Đình thì tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, anh ta liên tục chạm vào giới hạn của tôi, nếu tôi không tự tay xé xác anh ta, tôi thực sự chết không nhắm mắt.

Nhưng ông Trần bí ẩn đó rốt cuộc là ai? Tại sao ông ấy lại biết tên tôi, tôi chắc chắn không biết người này, tại sao ông ấy lại xuất hiện trong phòng riêng và giúp tôi? Có lẽ có người đã mời ông ấy vào.

Trong đầu tôi nghĩ đến Bùi Thiên Vũ, sẽ không có người thứ hai.

Tôi quyết đoán điều khiển xe quay lại và nhanh chóng đi tới tòa Tụ Tân, đậu xe ở vị trí khuất có thể nhìn thấy cửa ra vào, sau đó tắt máy ngồi bên trong đợi.

Đợi khoảng nửa giờ thì tôi nhìn thấy bóng dáng tôi muốn tìm, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là anh không ở một mình mà có cả Lý Tân Nhị đang khoác tay anh, Lý Tân Nhị xinh đẹp đang dựa vào anh.

Hai người cùng nhau bước ra ngoài, còn có một người phụ nữ trung niên rất cao, người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, khí chất xuất chúng, kiêu ngạo, lộ ra vẻ cường thế.

Tôi không tự chủ được mà siết chặt tay, hình như người phụ nữ kia là dì của Bùi Thiên Vũ, chủ tịch tiền nhiệm của Bác Duệ Thiên Vũ! Hóa ra bà ấy đã tới Giang Thành.

Mà mối quan hệ giữa Bùi Thiên Vũ và Lý Tân Nhị đã trở nên rõ ràng, ít nhất thì là rõ ràng với tôi, Lý Tân Nhị không nói dối tôi, thảo nào cô ấy lại tuyên bố chủ quyền với tôi.

Vậy thì tôi là gì?

Tôi nhớ những gì Lý Tân Nhị đã nói với tôi, 'Hôn ước của chúng tôi không phải là bí mật, mọi người trong hai nhà đều biết.'

Còn tôi chỉ là một bí mật, không, có lẽ chỉ có thể là bí mật, không thể nhìn thấy ánh sáng, tim tôi chợt nhói lên.

Tôi nhìn bọn họ cùng nhau lên xe, sau đó xe từ từ rời khỏi tòa Tụ Tân.

Tôi không biết mình đã ngồi trên xe bao lâu rồi mới khởi động xe và từ từ rời khỏi đây.

Không biết tại sao nhưng tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng cô độc, như một con kiến bò ngược chiều giữa đám đông qua lại.

Tôi không muốn trở thành kẻ thù của người khác, nhưng bỗng một ngày, tôi như bị trúng tà, mọi thứ đảo lộn, người mà tôi vô cùng quý trọng lại biến thành  ác ma, gia đình êm ấm hòa thuận phân năm xẻ bảy, quay đầu lại, cha mẹ đầu tóc bạc phơ còn phải lắng cho tôi...

Tất cả đều không đúng, thế giới giống như bị đảo lộn.

Nước mắt nóng hổi trào ra, hai má nóng bừng, tôi chỉ nghe được tiếng nấc nghẹn ngào trong xe, chỉ biết khóc một mình.

Về đến nhà, tôi gạt hết mọi cảm xúc, trước khi bước vào cửa, tôi cố mỉm cười xoa xoa khuôn mặt cứng đờ của mình.

Con gái vẫn chưa ngủ, con bé rất vui vẻ khi thấy tôi về, quấn lấy tôi để chơi với búp bê, lúc này tôi mới nhận ra đã rất lâu rồi tôi không ở bên cạnh con bé.

Tối muộn, Trương Kính Tùng gọi cho tôi và hỏi tôi có nhà không, tôi cười nói rằng sắp ngủ rồi!

Sau đó anh ta mới yên tâm nói thêm vài câu bâng quơ rồi cúp máy.

Ngày hôm sau.

Vừa đến văn phòng, Hồ Nguyệt đã gõ cửa bước nhanh vào, vẻ mặt có chút bồn chồn.

Từ trước tới nay cô ấy chưa bao giờ hoang mang như vậy, ánh mắt tôi nhìn về phía cô ấy, cô ấy chạy đến bàn của tôi, sau đó tỏ vẻ ngạc nhiên nhỏ giọng nói với tôi: "Chị Dao, Quý Thanh Viễn tới đây!"

“Ai?” Tôi tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Em nói ai? Quý Thanh Viễn ư?”

Hồ Nguyệt gật đầu như gà mổ thóc: "Quý Thanh Viễn, chủ tịch tập đoàn Hằng Viễn!"

“Ở đâu?” Tôi hoàn toàn không tin, chủ tịch tập đoàn Hằng Viễn đến công ty bé tý của tôi làm gì? Sao có thể như vậy.

Hồ Nguyệt chỉ vào cửa, sau đó nhỏ giọng nói: "Ngay ngoài cửa!"