Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 185



Đúng như tôi dự đoán, Tân Hạo Đình đến trước Đỉnh Hâm để gây sự, khi xông vào thì vô cùng tức giận, như một con sư tử điên.

Xem ra Quý Thanh Viễn thực sự đã loại anh ta, nếu không anh ta sẽ không như thế này, giống như một con chó chết muốn xé nát tôi.

Tôi không thể ngờ trước kia là vợ chồng mà bây giờ lại thành như vậy.

Anh ta chỉ vào tôi chửi rủa: "Cô là đồ sao chổi! Lăng Hoa Dao, cô hãm hại tôi còn chưa đủ sao?"

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tân Hạo Đình như thế này, hai mắt đỏ tươi, sáng lạnh như chim ưng, giống như xé xác tôi ra vẫn chưa đủ để dập tắt nỗi uất hận của anh ta.

Anh ta giống như bị bệnh chó dại, điên tới mức không ai ngăn được.

Hồ Nguyệt đứng trước mặt tôi và hét lớn yêu cầu nhân viên bảo vệ tôi, anh Cửu đã gọi cho bảo vệ của tòa nhà.

Tôi kéo Hồ Nguyệt ra, sau đó nhìn Tân Hạo Đình chế nhạo: "Tân Hạo Đình, tôi quyết tâm ly hôn với anh, không muốn dính dáng gì đến anh nữa, nhưng anh vô nhân tính từng bước ép tôi, chuyện bỉ ổi như tối hôm qua mà anh cũng làm được, một người ngay cả súc sinh cũng không bằng như anh còn dám tới gặp tôi ư?"

“Con khốn… mày muốn chết sao!” Tân Hạo Đình dường như muốn liều mạng.

"Những chuyện mà anh đã làm ngay cả ông trời còn không chịu nổi! Anh có ngày hôm nay là do anh tự bê đá đập vào chân mình, anh vẫn còn chưa tỉnh lại sao?"

"Lăng Hoa Dao! Mày là đồ sao chổi! Tao trù mày xui tám đời!" Tân Hạo Đình nghiến răng gầm lên.

“Năm đó khi anh dựa vào tôi để trở mình, sao lúc đó anh không nói tôi là sao chổi?" Tôi không lùi bước: “Tân Hạo Đình, một ngày nào đó anh sẽ hối hận, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết! Đây là tâm nguyện lớn nhất của tôi!"

Tân Hạo Đình không thể tiếp cận tôi, anh ta giơ tay đập phá mọi thứ như một kẻ điên.

Trương Kính Tùng vội vàng chạy ra khi anh ta nghe thấy động tĩnh, nhìn Tân Hạo Đình tức giận, anh ta khinh thường, nói: "Tân Hạo Đình! Không ngờ lúc gặp lại lại thấy anh trong dáng vẻ như thế này!"

Tân Hạo Đình quay lại nhìn Trương Kính Tùng, anh ta trầm mặc một lúc, sau đó chợt phản ứng lại, lại bắt đầu nói những thứ ngôn ngữ hôi hám, mắng tôi là đồ đê tiện, dụ dỗ đàn ông.

Vài nhân viên bảo vệ xông đến, nhìn thấy anh ta thì có chút không dám, anh Cửu rống lên: "Các người ở đó làm gì nữa? Không biết ai trả tiền cho mình sao? Mau lôi anh ta ra ngoài!"

Tân Hạo Đình chỉ vào các nhân viên bảo vệ: "Tôi xem ai dám động vào, đừng quên công ty này thuộc về ai! Thái Phượng Lâu, mày ăn cây táo, rào cây sung."

Trương Kính Tùng kiên định đứng đó, cũng không hề khó chịu trước những lời xúc phạm của anh ta, mà chỉ nhìn Tân Hạo Đình một cách thờ ơ.

"Tân Hạo Đình, tôi khuyên anh nên thu lại sự kích động của mình đi, người từ chối hợp tác với anh là Quý Thanh Viễn của Hằng Viễn, chứ không phải Lăng Hoa Dao! Nếu anh dám gây sự với Quý Thanh Viễn như thế này, tôi còn nể mặt nhìn anh một cái!"

Giọng điệu của Trương Kính Tùng khá ổn định, không trầm lắng mà rất có trọng lượng.

"Anh nên nghĩ kỹ xem tại sao Quý Thanh Viễn lại quyết tâm như vậy, hơn nữa lúc anh bước vào đây là lúc Quý Thanh Viễn vừa rời khỏi đây, anh ta đã đích thân đến xin lỗi Lăng Hoa Dao! Ngay cả điều này mà anh mà anh cũng không nhìn ra thì tôi khuyên anh đừng lăn lộn trong giới này nữa!"

Tân Hạo Đình sững sờ một lúc, sau đó liếc nhìn tôi, cái liếc mắt này khiến tôi lạnh sống lưng.

"Nếu anh còn không đoán ra thì tôi đây vô cùng coi thường anh! Anh thật sự là không ra gì! Mấy người bỏ anh ta ra, dù sao anh ta cũng từng là sếp ở đây, anh ta bất nhân, chúng ta không bất nghĩa! Cho anh ta chút mặt mũi!"

"Tân Hạo Đình, chân tay mọc trên người anh, anh muốn mặt mũi hay không cũng là do anh tự quyết định! Lăng Hoa Dao đã quá nhân từ với anh, cô ấy có thể khiến anh mãi mãi biến khỏi ngành xây dựng của Giang Thành nhưng nể tình cũ mà không làm như vậy, anh cũng nên học làm người đi!"

Trương Kính Tùng nói xong thì nói với mọi người: "Giải tán! Dọn dẹp nơi này một chút!"

Mọi người nhìn nhau rồi nhìn Tân Hạo Đình đang rất tức giận mà có chút lo lắng, sợ rằng anh ta sẽ điên lên thêm lần nữa.

Vào lúc này, Tân Hạo Đình đứng đó, như thể đang suy nghĩ về những lời của Trương Kính Tùng.

Tôi càng ngạc nhiên hơn, tôi không có thời gian để nói với Trương Kính Tùng về chuyện đã xảy ra đêm qua, làm sao anh ta biết được ý đồ tới đây của Quý Thanh Viễn?