Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 188



Khi chúng tôi lên xe, anh gọi một cuộc điện thoại sắp xếp bữa tối. Trên cả đoạn đường này tim tôi đập loạn cả lên, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh kéo tôi vào lòng rồi nói: “Gọi điện về nhà, tối nay đừng về!” Anh như ra lệnh cho tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi không còn chút sức lực nào để phản bác lại, không còn tâm trạng để nghĩ ngợi bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn tìm kiếm sự bình yên trong vòng tay của người đàn ông này mà thôi.

Để cho cả thân thể và trái tim tôi không còn cảm thấy bàng hoàng và cô độc. Vòng tay anh có thể làm tan biến mọi muộn phiền, cũng như lo lắng.

Trở lại khu nghỉ dưỡng, mọi thứ ở đó đều khiến tôi cảm thấy thoải mái, thư giãn và có cảm giác như đang thực sự ở nhà.

Tôi vẫn còn ngây ngất trong câu hỏi “Về nhà hay là ở đây?” của anh. Nơi này là nhà của chúng tôi sao?

Ăn cơm xong, anh không chờ đợi được mà ôm tôi vào lòng, sau đó vội vã hôn tôi. Ngay khoảnh khắc đó tôi rất muốn khóc, bởi vì dường như tôi đã chờ đợi anh rất lâu, dài như cả thế kỷ vậy.

Tôi nhớ anh và rồi tất cả nhớ nhung ngay giây phút này đều biến thành hạnh phúc. Tôi không dám nhìn dáng vẻ của anh, tôi sợ mình sẽ khắc sâu anh của lúc này vào trong trí nhớ. Tôi nhắm mắt lại, đầu óc trở nên trống rỗng.

"Sao em không nhìn anh?"

Tôi bị động mở to đôi mắt và bắt gặp ánh mắt lưu luyến trìu mến của anh. Gương mặt tuấn tú xinh đẹp của anh chứa đầy tình cảm dịu dàng, tôi như bị sự dịu dàng ấy làm tan chảy thành một vũng nước trong veo. Lúc này, anh ôm chặt lấy tôi và thì thầm: "Lăng Hoa Dao, anh rất muốn em, mỗi ngày đều muốn!"

Ngay lúc đó, câu nói của anh khiến tôi cảm thấy vui vẻ và yên tâm hơn bao giờ hết, tôi không biết đây có phải là lời khẳng định của anh dành cho tôi hay không.

Anh sẽ nhớ tôi đến khi nào. Tôi thậm chí không muốn nghĩ tới việc anh sẽ yêu tôi bao nhiêu.

Tôi nép vào vòng tay anh và không khỏi hỏi: "Chuyện của anh vẫn thuận lợi cả chứ?"

“Ừ!” Anh ôm tôi, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Thực ra tôi không biết tiếng ừ này của anh có phải đại biểu cho thuận lợi hay không.

Một lúc sau, không ngờ anh lại chủ động nói với tôi: "Bên trụ sở chính mới xảy ra một chút vấn đề, tổng giám đốc cũ tạm thời sẽ không chuyển đi, anh sẽ ở lại Giang Thành."

Trái tim tôi hơi thả lỏng đôi chút. Trong lòng thầm nghĩ, có phải điều đó cũng có nghĩa là anh không chấp nhận các điều kiện bổ sung? Tôi không kiềm chế được mà cong khóe miệng.

Tuy nhiên tôi vẫn hơi lo lắng, tôi không muốn anh không thuận lợi, tôi chỉ mong mọi thứ của anh đều suôn sẻ, dọn sạch mọi trở ngại.

Anh nhìn xuống tôi, khẽ vuốt ve má tôi, nhỏ giọng hỏi: "Em rất muốn anh ở lại đúng không?"

Câu này của anh đã kéo tôi trở về thực tại, tôi hy vọng anh ở lại sao? Có lẽ nào tôi lại không muốn chứ? Anh đi rồi, vậy còn tôi thì phải làm sao? Tôi thì tính là gì? Chẳng lẽ trong lòng anh, tôi thực sự...đúng là... một người bạn thời thượng của anh mà thôi?

Có người nói đàn ông độc thân luôn muốn tìm một người bầu bạn có kinh nghiệm, khôn khéo hợp lòng người và có tri thức có hiểu biết. Chẳng lẽ anh cũng như vậy?

Tôi không trả lời, trong lòng chua xót vô cùng. Đột nhiên tôi thay đổi sự rụt rè từ trước đến nay, chủ động hôn anh. Anh nhẹ nhàng vén tóc tôi, có chút không hài lòng: "Sao em không trả lời anh?"

Đôi mắt anh nhìn tôi, giống như đã phát hiện tôi có gì đó không đúng.

Tôi buồn bã nhìn anh: "Em là người phụ nữ đã từng ly hôn một lần, em có tư cách gì mà đòi hỏi hay hy vọng? Chỉ cần anh có thể thuận lợi là tốt rồi."

“Đây là tất cả những gì em nghĩ sao?” Anh gầm nhẹ.

Tôi hiểu rõ ý trong câu hỏi của anh nhưng tôi thực sự không biết phải trả lời như thế nào. Thấy tôi im lặng, anh lại bắt nạt và trừng phạt tôi. Cảm giác này khiến tôi hoài nghi vào giờ khắc này anh cũng quan tâm tôi như thế ư. Đêm nay đã định sẵn là một đêm không ngủ.

Tôi nghĩ về mối quan hệ thực sự và rõ ràng giữa tôi và anh, hoặc có thể nói là còn chưa rõ ràng. Lý Tân Nhị nói với tôi giữa hai người họ có hôn ước và tự họ cũng không thể quyết định hôn nhân của chính mình. Vậy có phải dù không có Lý Tân Nhị thì anh vẫn sẽ bị những điều khác trói buộc không?

Sáng hôm sau tôi ngồi xe của anh đến công ty. Trên đường đi, lông mày anh giãn ra, tâm trạng có vẻ rất tốt. Chiếc xe cũng lái chầm chậm, nhẹ nhõm tự tại.

Nhìn thấy anh vui vẻ, trong lòng tôi cũng rất vui. Lúc đó tôi đã cho rằng mình không cần suy nghĩ quá nhiều. Nhưng không ngờ rằng, hiện thực đã nhanh chóng đánh tan ý nghĩ này của tôi.

Rắc rối đã tới.