Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 190



Chúng tôi đã ly hôn nhưng vẫn chưa tách hộ khẩu, tên của tôi vẫn còn ghi trong cùng một cuốn sổ với Tân Hạo Đình.

Lúc đăng ký thông tin ở trường mẫu giáo cần phải có sổ hộ khẩu và ảnh gia đình, tôi do dự một lúc rồi gọi điện thoại cho Tân Hạo Đình. Nhưng người bắt máy lại là Tân Hiểu Lan, cô ta vừa nhận điện thoại đã chửi ầm lên: “Cô có biết xấu hổ là gì không? Sao còn dám gọi điện thoại tới đây nữa hả?”

“Kêu Tân Hạo Đình nghe máy!” Tôi không thèm văng tục với cô ta, chỉ thản nhiên nói.

"Nghe cái mẹ nhà cô..." Cô ta nói xong thì lập tức ngắt máy.

Hành động của Tân Hiểu Lan khiến tôi rất tức giận. Nếu không phải vì chuyện của con gái thì tôi đã chẳng gọi điện cho một tên khốn như anh ta làm gì. Nhưng bây giờ không còn cách nào, tôi vẫn phải tiếp tục gọi.

Sau khi gọi mấy lần liên tiếp đều bị bên kia cúp máy, sức chịu đựng của tôi cũng tăng lên, tôi xuống lầu lái xe đến thẳng công ty của bọn họ.

Khi tôi bước vào Hân Thụy, rất nhiều người ở đây đều là những gương mặt cũ, nhìn thấy tôi đều xấu hổ không nói nên lời. Tôi cũng lười để ý đến bọn họ, có câu nói người không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau gây dựng sự nghiệp, nếu đã không phải món ăn của tôi thì Lăng Hoa Dao tôi cũng sẽ không động đũa.

Nếu đã là người đứng về phe Tân Hạo Đình muốn hủy sân khấu của tôi thì tôi – Lăng Hoa Dao cũng chẳng buồn chào hỏi bọn họ làm gì.

Tôi phớt lờ sự có mặt của bọn họ, bước tới văn phòng Tân Hạo Đình gõ cửa hai lần.

Đây là lần đầu tiên tôi đến văn phòng của anh ta. Văn phòng trang trí không tệ, đủ khí thế nhưng tôi vẫn cảm thấy dường như thiếu một chút tình cảm con người. Mà cũng đúng thôi, bọn họ thì làm gì có tình người.

Quả nhiên Tân Hiểu Lan đang ở văn phòng, cô ta ngồi ở ghế chính, trong khi Tân Hạo Đình lười biếng nằm trên ghế sô pha với vẻ mặt chán nản. Mới sáng sớm mà đã cầm ly rượu trong tay, mơ mơ màng màng như người say rượu.

Thấy tôi đi vào, cả hai người đều giật mình, hiển nhiên không ngờ tôi lại chạy đến đây.

Tân Hiểu Lan đứng dậy hét lên: “Ai cho cô vào đây? Người đâu!”

Tân Hạo Đình cũng đột ngột bật người ngồi dậy, nhìn thẳng vào tôi, trong mắt không rõ cảm xúc, dường như có chút giật mình.

Tôi cũng không thèm liếc nhìn Tân Hiểu Lan mà đi thẳng tới trước mặt Tân Hạo Đình: “Tân Hạo Đình, đưa sổ hộ khẩu bản gốc cho tôi, tôi làm hồ sơ chuyển trường cho con gái!”

"Sổ hộ khẩu bản gốc? Đừng có mà mơ, cô dựa vào cái gì mà đòi sổ hộ khẩu bản gốc hả?" Tân Hiểu Lan ưỡn bụng bước ra, chỉ vào mũi của tôi gầm lên: "Lại dám chạy tới tận đây, cô quyết tâm không chịu dứt đúng không? Bây giờ còn tới tận cửa dụ dỗ, sao nào? Đói khát không chịu nổi nên tự dâng tới cửa à?"

Lúc này tôi mới ngoái đầu lại liếc nhìn cô ta một cái, bụng của cô ta lớn khá nhanh, tôi thản nhiên nói: "Cô nói chuyện bốc mùi thật đấy. Nếu không biết cách nói chuyện thì đừng mở miệng, cẩn thận con cô ra đời sẽ bị dị dạng. Vừa mở miệng một tiếng là dụ dỗ đàn ông, cô không biết nghĩ tới chuyện gì khác sao? Mà cũng đúng thôi, hai chữ này chẳng phải là điểm mạnh của cô còn gì? Mới mười mấy tuổi đã bắt đầu đói khát. Đừng tưởng chuyện mà loại người như cô làm thuận tay thì người khác cũng sẽ như vậy."

Tân Hiểu Lan bước nhanh về phía tôi, tôi bình tĩnh liếc cô ta một cái: "Nếu cô muốn công ty này tiếp tục kinh doanh ổn định thì đừng có mà ầm ĩ với tôi! Nếu cô dám động vào tôi một cái, sáng mai tôi sẽ khiến cô phải đóng cửa!"

Tân Hạo Đình quát lên: "Đủ rồi!"

Tân Hiểu Lan lập tức dừng lại tại chỗ, nhìn Tân Hạo Đình, sắc mặt tái nhợt: "Sao anh lại quát em? Cô ta càng ngày càng kiêu ngạo, lại còn dám tới đây. Thế nào? Anh muốn gương vỡ lại lành với cô ta sao?"

Tân Hạo Đình tỏ vẻ tức giận: "Đừng nói bậy bạ!"

Rồi anh ta nhìn tôi với đôi mắt đỏ tươi: "Cô muốn hộ khẩu gì, học cái gì? Tôi bị các người gài bẫy chẳng còn thứ gì, vậy mà cô còn muốn đi học! Lăng Hoa Dao, cô thật độc ác. Hôm nay tôi sẽ nói cho cô hay, tôi cho cô tiền bạc, tôi cho cô nhà cửa, ngay cả công ty cũng đưa cho cô. Vậy mà cô lại lừa tôi? Cô... "

"Tân Hạo Đình, tốt hơn hết anh nên nói cho rõ ràng, cái gì gọi là anh cho tôi? Anh vỗ ngực tự hỏi lương tâm của mình xem anh đã cho tôi thứ gì? Tôi không muốn nói ngồi đây kể lể hết mọi chuyện với anh. Chẳng phải anh cảm thấy không vừa lòng với tôi sao? Được thôi, tôi thành toàn cho anh. Bây giờ chúng ta tách hộ khẩu cho rõ ràng, tránh cho người khác luôn sợ tôi dụ dỗ anh!"

“Lăng Hoa Dao!” Tân Hạo Đình đột ngột đứng lên: “Rời xa tôi khiến cô vui vẻ đến vậy sao?”

Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta, hỏi với giọng điệu xa cách: “Anh có thứ gì để tôi lưu luyến sao?”

Anh ta sửng sốt một chút, giơ tay đập chiếc cốc trong tay xuống đất, rống lên một tiếng: "Cút ngay! Nếu đã không còn gì lưu luyến thì cút cho tôi! Nếu cô có bản lĩnh thì tìm cách chuyển trường cho nó, không chuyển được thì nó khỏi cần lên lớp nữa.”

“Nó là con gái của anh, sao anh có thể nói ra những lời như vậy hả?” Tôi tức tới mức thở gấp không ngừng.

"Nó có một người mẹ như cô thì không xứng làm con gái tôi. Mầm giống của Tân Hạo Đình tôi có đến hàng ngàn hàng vạn, không thiếu một đứa như nó! Nó có thế nào thì liên quan gì đến tôi!”

Tôi bị những lời này của Tân Hạo Đình đánh cho choáng váng cả người, hồi lâu không thở nổi. Tôi không ngờ anh ta lại có thể nói ra lời như vậy.