Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 192



Tân Hạo Đình ngơ ngác nhìn chúng tôi rời đi cùng nhau, như thể anh ta vẫn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.

Hai ngày này đã hoàn thành xong thủ tục chuyển trường cho con và thuận lợi gửi con vào Trường mẫu giáo Dục Tài mà tôi vẫn luôn mong muốn.

Tôi vốn cho rằng mình sống ở khu trường học này thì việc gửi con ở đây là lẽ đương nhiên.

Nhưng khi làm xong tất cả thủ tục muốn đi xem phòng học của Điềm Điềm một chút, tôi lại nghe thấy hai cô giáo nhỏ nói chuyện phiếm trong vườn trường: "Không phải nói đã vượt quá số lượng quy định nên không nhận vào nữa sao? Sao còn có thể vào được thế?"

"Xem cô nói kìa, sao không thử nhìn một chút là người nào gửi tới!"

“Là ai gửi đến thế?” Cô giáo Hà mập mạp tò mò nhìn cô gái xinh đẹp trẻ tuổi khác.

Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia nói với cô giáo Hà chuyện gì đó mà tôi nghe không rõ, có điều biểu cảm của cô giáo Hà cực kỳ khoa trương, há hốc mồm kinh ngạc. Tôi có hơi khó hiểu sao cô ấy lại có biểu cảm như thế.

Chẳng lẽ là sự sắp xếp của Bùi Thiên Vũ có ẩn tình gì bên trong? Nhưng tôi cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, dù sao giúp con gái được ghi danh vào trường mẫu giáo thích hợp một cách suôn sẻ mới là chuyện quan trọng.

Buổi tối, con gái về nhà nói với tôi bằng giọng mềm mại đáng yêu: "Mẹ ơi, trường mẫu giáo này tốt quá, cô giáo thích con lắm ạ! Cô còn cho con ăn thịt nữa, cũng không có bạn nhỏ nào giật đồ chơi của con. Vừa có ngôi sao lấp lánh vừa có búp bê, cô giáo nói Điềm Điềm giỏi nhất ạ!"

"Thật sao? Ở trường cô giáo dạy con cái gì?" Tôi trò chuyện với con bé, cô gái nhỏ của tôi trông rất hưng phấn khiến tôi cảm thấy an tâm.

Xem ra dù là ai cũng thích cảm giác được cưng chiều.

Nhưng tôi vẫn có đôi chút bối rối, đến tột cùng là người nào mà lại có lực ảnh hưởng mạnh mẽ đến vậy? Thậm chí còn tạo ra hiệu ứng kỳ diệu như vậy.

Chuyện của con gái sắp xếp xong, nỗi băn khoăn trong lòng bấy lâu nay cũng theo đó mà tan biến. Chỉ tiếc lúc trước không chuyển trường sớm hơn, để ngày nào mẹ tôi cũng phải bắt mấy trạm xe buýt để đón con. Bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần đi bộ mười phút là được.

Tôi gọi điện báo cho mẹ tin tức tốt này! Bà ấy mỉm cười vui vẻ, nói khi quay lại sẽ dễ dàng đưa đón con bé hơn rất nhiều.

Xế chiều thứ Hai, Tân Hạo Đình lại đến Đỉnh Hâm. Trông anh ta chẳng khác nào một quả cà tím bị sương giá đánh tan. Anh ta bước vào mà không nói lời nào, chỉ đặt sổ hộ khẩu lên bàn làm việc trước mặt tôi. Tôi khó hiểu nhìn hành động của anh ta.

Biểu cảm trên mặt anh ta chết lặng, chỉ nói: "Cầm đi làm thủ tục cho đứa nhỏ!"

Tôi vẫn nhìn anh ta, cảm thấy không nói nên lời. Đây là tình huống gì thế? Vậy mà anh ta lại chủ động đưa qua ư? Tìm thấy lương tâm rồi sao?

"Đừng nhìn tôi như vậy, ngày đó tôi chỉ nói lời tức giận, Điềm Điềm là con gái của tôi, đương nhiên tôi thương con bé. Nhưng cô đã lừa tôi như vậy, chẳng lẽ còn không cho tôi trút giận một chút sao! Hoa Dao, chúng ta đừng ồn ào như thế này nữa, cô để tôi về nhà đi!”

Tân Hạo Đình đột nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương: "Hoa Dao, anh sẽ xử lý tốt chuyện của Hiểu Lan, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa nhé! Anh nhớ em lắm!"

Tôi rùng mình nổi da gà, lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh suy nghĩ nhiều quá! Đem thứ này về bán đi! Tôi không cần nữa!"

Anh ta mở to mắt nhìn tôi không thể tin, lắp bắp nói: "...Không... Không cần ư? Vậy em định không cho con chuyển trường nữa sao? Vợ à, đừng giận dỗi nữa, chúng ta không thể làm lỡ tương lai của con bé được. Hai chúng ta cãi nhau là chuyện của chúng ta, đừng đem chuyện của con cái ra giận dỗi được không."

Tôi không buồn giải thích với anh ta làm gì, vươn tay bấm chuông, Hồ Nguyệt lập tức xuất hiện ở cửa phòng làm việc: "Chủ tịch Lăng!"

“Tiễn khách!” Tôi lạnh lùng nói.

"Hoa Dao, rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào thì em mới hết giận! Anh chấm dứt với cô ấy còn chưa đủ ư? Anh vẫn muốn sống với em và con gái! Em nhất quyết phải làm vậy với anh sao?" Tân Hạo Đình nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ, bám riết không buông nói.

Không đợi anh ta mở miệng nói tiếp, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Tân Hiểu Lan xông vào như một cơn gió lốc.