Sáu Mươi Hũ Mật

Chương 36: Cầu duyên



Tại đền thờ Huỳnh Đại Tiên ở Cửu Long.

Xa xa, sương mù như những lớp voan mỏng nhẹ nhàng bao bọc dãy núi liên miên trập trùng, màu xanh lá của cây Bồ Đề che kín bầu trời, mớ rễ cây rắc rối phức tạp đan xen vào nhau trông như bánh quai chèo*, vô tình đọng lại những dấu vết đổi thay của năm tháng. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở của những chiếc lá rồi chiếu thẳng vào thân cây, như đang tô điểm cho năm tháng thêm vài phần tươi đẹp.

*Bánh quai chèo: Món bánh rán Trung Quốc, tạo hình xoắn vặn, rán trong dầu lạc.

Ở bên cạnh là Đại Hùng Bảo Điện to lớn nguy nga, mỗi một góc đều được điêu khắc vô cùng khéo léo và tinh xảo. Dưới làn hương khói lượn lờ khắp nơi, các tín đồ tới thờ cúng cầu nguyện cho mọi điều tốt lành sẽ đến.

Trước bức tượng Phật Thích Ca Mâu Ni nhân từ trang nghiêm, một cô gái mặc váy sáng màu đang chắp tay trước ngực, hai mắt rũ xuống, quỳ lạy trên tấm nệm. Mái tóc dài của cô không buộc lên, khi cô hơi cúi đầu, sợi tóc theo hai bên mặt tạo thành đường cong mềm mại, tư thế thành kính yên tĩnh như người trong tranh.

Đứng phía sau cô là một người đàn ông có dáng người cao ráo, hai tay rũ xuống ở hai bên quần. Không biết là nghĩ đến điều gì mà anh không quỳ lạy, chỉ khẽ nâng đôi mắt nhìn tượng Phật bằng vàng với vẻ suy tư. Đại điện sâu và cao, khi ánh mặt trời chiếu vào khiến cho kiến trúc xa hoa tráng lệ như mạ một lớp màu vàng nhạt. Ngược sáng, đôi mắt anh vừa trong trẻo vừa âm u.

Không bao lâu sau, cô gái đang quỳ gối trên tấm nệm đứng lên, người đàn ông như đang đợi cô, thấy cô vừa đứng dậy là hai người cùng nhau đi ra điện chính.

“Sao anh không lạy vậy?” Chung Ngải quay đầu nhìn thần sắc nhạt nhẽo trên khuôn mặt của Quý Phàm Trạch, không khỏi nghi hoặc.

“Đã lạy rồi.” Quý Phàm Trạch cong môi, rất tự nhiên nắm lấy tay cô.

Nhận ra anh nói qua loa, Chung Ngải cũng không vạch trần, “Thế anh cầu nguyện điều gì vậy?”

Quý Phàm Trạch cười yếu ớt, thản nhiên trả lời: “Vạn sự như ý, ước mơ thành sự thật.”

“… Ha ha.” Làm gì có người nào cầu như vậy!

Hai đầu lông mày sâu xa của Quý Phàm Trạch hiện lên một chút tò mò: “Còn em?”

“Không nói cho anh đâu! Nói ra thì mất linh.” Chung Ngải tinh nghịch nháy mắt, dưới ánh mặt trời, con ngươi màu hổ phách của cô sáng lấp lánh.

Phật chính là tin thì linh, không tin thì không linh.

Hiển nhiên Quý Phàm thuộc vế sau.

Giữa đất trời mênh mông chứa vạn vật chúng sinh, nhiều khi chúng ta cảm thấy bản thân chỉ như một con kiến nhỏ bé, khó tránh khỏi sẽ gửi gắm hy vọng vào Đức Phật quan sát chúng sinh, cầu khẩn ý nguyện của mình. Vậy mà Quý Phàm Trạch không tin, lại còn không cầu, chẳng lẽ anh chỉ tin bản thân thôi ư? Chung Ngải giật giật khóe miệng, rốt cuộc thì người đàn ông này tự luyến đến mức nào vậy.

Hai người nhàn nhã đi đến đình nghỉ mát trên mặt nước.

“Ôi chao? Không phải Nguyệt Lão kia sao?” Chung Ngải chỉ về phía trước.

Nhìn theo hướng chỉ của ngón tay cô, có một bức tượng Nguyệt Lão bằng đồng được sơn vàng, tay phải cầm chiếc sổ định hôn mỏng, tay trái cầm hai quả cầu làm bằng tơ hồng, dây tơ hồng gắn kết hai bức tượng đồng nam nữ ở hai bên trái phải lại với nhau. Trong truyền thuyết, Nguyệt Lão quản lý nhân duyên của nam nữ trên thế gian, chỉ cần Nguyệt Lão buộc dây tơ hồng vào bàn chân của đôi nam nữ nào thì họ sẽ chắp cánh liền cành*.

*Chắp cánh liền cành: Chỉ vợ chồng khăng khít, gắn bó, yêu thương.

Lúc này, thiện nam tín nữ ùn ùn kéo đến để cầu Nguyệt Lão se duyên, bọn họ cột dây tơ hồng được cung cấp từ trong đền thờ vào sợi dây tơ hồng trong tay Nguyệt Lão. Từ xa nhìn lại, dây tơ hồng như được bao phủ bởi những sợi chỉ đỏ nhỏ nhắn, như thể một đoạn lương duyên trời ban gần trong gang tấc.

Thấy Chung Ngải dừng chân lại, nhìn đến thất thần, Quý Phàm Trạch bèn hỏi: “Em cũng muốn thử à?”

Cô vội vàng lắc đầu, chuyển tầm mắt, “Không cần đâu.” Quan hệ giữa cô và người đàn ông này chỉ là người yêu, nếu họ cùng nhau cầu nhân duyên thì có phải quá nôn nóng rồi không?

Ai ngờ, những lời này cô còn chưa nói xong, đã cảm giác được tay Quý Phàm Trạch dần siết chặt, lực nắm tay cô càng mạnh hơn. Sự ngạc nhiên của Chung Ngải vẫn còn kẹt trong cổ họng, đôi chân dài của anh bắt đầu chuyển động, hai ba bước đã dắt cô đến trước mặt Nguyệt Lão.

“Chúng ta cũng cầu một chút.” Quý Phàm Trạch nói, giọng của anh giống như dòng nước khẽ lay động, nghe không ra cảm xúc.

“…” Chung Ngải đỏ mặt.

Đường đi tới nhân duyên dài đằng đẵng, nhưng nghi thức cầu duyên lại hết sức đơn giản.

Quý Phàm Trạch cầm hai sợi tơ hồng, đưa cho Chung Ngải một sợi, hai người học hỏi cách kết dấu tay từ một vị tín đồ nhiệt tình: “Trước tiên hai người dùng ngón áp út và ngón cái buộc sợi tơ thành một vòng tròn, sau đó vươn ngón út ra, vòng lên trên ngón tay giống tôi nè…”

Đối phương ở bên cạnh dạy làm mẫu, vì Chung Ngải và Quý Phàm Trạch chưa có kinh nghiệm nên trông họ giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghe lời, làm theo từng chỉ dẫn. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống, Quý Phàm Trạch bỏ kính râm ra, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, ánh mắt bỗng nhiều thêm một chút nghiêm túc.

Dấu tay rất nhanh đã được kết thành, Nguyệt Lão lại có thêm một đôi nam nữ nhắm mắt cầu nguyện.

Hai người sóng vai đứng cùng một chỗ, người đàn ông có dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, nhìn như thân cây. So với anh, cô gái nhỏ bé xinh xắn hơn rất nhiều, giống như một đoá hoa nở rộ bên cây vậy.

Hình bóng hai người gắn bó với nhau, lúc này như bị ánh sáng chiếu đến nhu hòa, cũng giống như đang ghi tạc lại hình ảnh của họ.

Phụ nữ đối với tình yêu đều có rất nhiều chờ mong, khi còn bé tưởng tượng người đàn ông của mình là chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng, hai người ngọt ngào hạnh phúc sống trong một lâu đài nguy nga tráng lệ; sau khi trưởng thành rồi thì lại tưởng tượng người đàn ông của mình là nhân vật thuộc cỡ nam thần, cùng nhau đi bộ là có thể thu hoạch được vô số ánh mắt hâm mộ… Tiếc là chút tưởng tượng cuối cùng đó thường bị cuốn trôi theo dòng nước thanh xuân. Càng lớn tuổi, sự chờ mong của con người đối với tình yêu cũng càng ngày càng ít, đến cuối cùng chỉ đành phải tìm một đối tượng nhìn thuận mắt rồi cùng nhau kết hôn thôi.

Nghĩ đến đây, Chung Ngải cảm thấy trời cao vẫn còn rất quan tâm đến cô, giúp cô gặp được Quý Phàn Trạch trước khi những ảo tưởng sắp tan biến hết.

Nguyệt Lão ở trên cao, tình yêu của con đã trở nên quý giá, con cũng nên thành kính với người hơn.

Người đàn ông bên cạnh vẫn không nhúc nhích, giống như hô hấp đều chậm lại, sau khi Chung Ngải cầu nguyện xong không khỏi liếc mắt nhìn anh một cái, vô tình chạm phải ánh mắt của Quý Phàm Trạch.

Anh cũng đang nhìn cô.

Ánh mặt trời ngày càng gay gắt, chói chang đến nỗi người ta không thể mở mắt được.

Đồng tử Chung Ngải hơi co lại, ngược sáng, cô thấy chính mình được phản chiếu trong mắt anh, cùng với cảm xúc tuyệt đối… Chiếm hữu của anh, khiến thần trí của cô không thể cưỡng lại mà chìm sâu vào trong mắt anh.

“Sao em lại ngẩn người ra thế?” Quý Phàm Trạch giơ tay sờ đầu cô, kéo cô đến chỗ tượng đồng nam, “Em mau buộc chỉ đỏ vào đi.”

Ấn đường Chung Ngải xuất hiện sự nghi hoặc, đứng bên cạnh hỏi: “Không phải anh không tin à? Sao đột nhiên lại trở nên tích cực thế?”

Không sai, đúng là anh không tin thật.

Nhưng trong nháy mắt có thể thực hiện ước nguyện này, tim anh không chịu khống chế mà khẽ run. Đột nhiên Quý Phàm Trạch nhận ra mình cũng không phải không có đòi hỏi gì, anh muốn đi tiếp với người phụ nữ bên cạnh này đến đầu bạc răng long. Nếu không phải anh thầm cầu nguyện dưới đáy lòng, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn không biết bản thân đã ước mong điều này bao nhiêu.

Bởi vì có nhu cầu, cho nên sẽ tin tưởng.

Mà phút tin tưởng trong nháy mắt này, cũng là chấp niệm cả đời của anh.

“Ai bảo anh không tin tình yêu.” Quý Phàm Trạch nở nụ cười, nói một cách thản nhiên.

Khi những lời này truyền đến lỗ tai, Chung Ngải vừa kết xong dây tơ hồng. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy vị trí của trái tim mình như bị người ta xáo trộn.

Sợi dây tình yêu trong tay anh đã thắt chặt trong lòng cô.

***

Từ bé đến lớn, Chung Ngải đều là đứa trẻ ngoan ngoãn, không cúp học bữa nào. Lần này tới Hong Kong dự họp, vậy mà hôm nay cô lại không đến hội trường, cứ như trốn học vậy, một cảm giác kích thích nho nhỏ bỗng nhen nhóm ở trong lòng. Dĩ nhiên Quý Phàm Trạch chính là thiếu niên bất lương dạy hư cô rồi.

Hong Kong là thiên đường mua sắm, mà trời sinh phụ nữ vô cùng thích đi mua sắm, vốn dĩ Quý Phàm Trạch đang định dẫn Chung Ngải đi trung tâm thương mại đổ máu một phen, ngay cả lời kịch anh cũng đã nghĩ ra rồi, chính là “mua mua mua”.

Nhưng Chung Ngải chỉ cười khanh khách ném một câu: “Thật tốt quá mà, shopping thì đi nhà anh luôn đi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”

“…” Cô gái này cứ phải giội tỉnh anh thì mới chịu được phải không?

Quý Phàm Trạch có rất nhiều bạn bè, hôm qua anh vừa bước chân tới Hong Kong thì chủ tịch của một trung tâm thương mại đã cho người đưa xe tới để anh lái. Nhưng Chung Ngải đã xác định hai người là khách du lịch, cô cầm cuốn sổ tay đi du lịch, lôi kéo Quý Phàm Trạch suốt quãng đường đi giữa MTR* và xe buýt hai tầng. Từ đầu anh không quen, ngại có nhiều người, sau đó dần thích ứng được, cảm thấy đi tàu điện ngầm cũng vô cùng tốt.

*MTR: Mass Transit Railway – Đường sắt cao tốc.

Suy nghĩ vụt qua, anh liền nhớ tới lần đầu ngồi xe điện ngầm cùng Chung Ngải.

Khi đó, anh vẫn là “bệnh nhân” của cô.

Giờ phút này, thành phố không giống nhau, tên nhà ga không giống nhau, toa hành khách cũng không giống nhau, ngay cả tiếng người vang lên bên tai là tiếng Quảng Đông nghe không hiểu được, chỉ có mỗi bàn tay anh đang nắm là không thay đổi.

Có lẽ, tình cảm tốt nhất trên đời này chính là vật không thuộc về mình.

Quý Phàm Trạch mang theo tâm trạng sung sướng, cùng Chung Ngải đi ra khỏi ga Tiêm Sa Chủy, nào biết vòng đi vòng lại hai con phố, đầu lông mày vốn giãn ra của anh bỗng nhíu lại.

Chung Ngải khép cuốn sổ tay du lịch lại, dừng chân trước một tiệm mì: “Chúng ta ăn trưa ở chỗ này nhé.”

Quầy mì không lớn, số bàn ít ỏi đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay, điều kiện cũng không được tốt lắm. Phòng bếp và khu dùng cơm được ngăn cách bởi một tấm kính thủy tinh lớn, đằng sau tấm kính là những nồi mì to nóng hôi hổi, cùng với các loại nước dùng và món ăn kèm. Thành phố buổi sáng vội vã, đông đúc người qua lại, muốn kiếm một chỗ để ngồi cũng khó.

Quý Phàm Trạch đứng cứng nhắc ngoài cửa, có vẻ như không muốn đi vào, “Chúng ta ăn ở chỗ khác đi. Đồ ăn Nhật ở khách sạn Peninsula cũng không tệ lắm…”

Chung Ngải phớt lờ anh, tự mình đi vào tiệm, “Nghe nói nơi này có món súp trăm năm không tắt lửa, xứng danh là cửa hiệu lâu đời.”

“…” Sao anh lại cảm thấy mấy nồi kia chẳng khác gì nồi thuốc của Gargamel* cả!

*Gargamel: Một phù thủy xấu xa trong bộ phim hoạt hình Làng xì trum.

Sau khi chờ đợi một lúc, hai người ngồi xuống và gọi hai bát mì hoành thánh thịt bò đặc trưng của tiệm.

Ngồi trên chiếc ghế tròn nhỏ, đôi chân dài của Quý Phàm Trạch khó chịu cong lại, hai tay anh chống trên đầu gối, hơi cúi người về phía trước, nhìn qua rất ghét bỏ.

Trái lại, trông Chung Ngải không quá để bụng. Nếu ban đầu hai người họ sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau, anh có xe xịn cùng những bữa tiệc lớn của anh, cô có tàu điện ngầm cùng những món ăn vặt của cô, thì sau này sẽ không giống như lúc trước nữa, bọn họ cần phải dần đi vào thế giới của nhau, tự cảm nhận cuộc sống mà bản thân chưa từng được trải nghiệm qua.

Đây là sự nhường nhịn, cũng là một cách trả giá.

Ngay khi Chung Ngải rút chiếc đũa từ khay đựng ra, đang muốn chọc đôi đũa vào trong bát, bỗng nhiên Quý Phàm Trạch giơ tay lấy mất chiếc đũa của cô, anh nhúng đũa vào trong ly trà nóng rồi lấy khăn giấy lau khô, sau đó mới trả lại cho cô.

“Ăn đi.” Anh nhướn mày, đồng thời rửa sạch đôi đũa của mình.

Chung Ngải hoảng hốt trong giây lát, sau đó bật cười, xem ra năng lực thích ứng của người đàn ông này vẫn còn nhanh nhạy lắm.

Thịt bò viên ăn rất ngon miệng, lúc bắt đầu ăn mùi vị không tồi, Quý Phàm Trạch chưa từng ăn mấy đồ ăn vặt bên đường, bây giờ ăn một lần là nghiện. Lúc anh cúi đầu nhai nuốt thức ăn, Chung Ngải như nhớ tới điều gì, cô ngước mắt lên từ tô mì to bự, xuyên qua hơi nóng của nước lèo nhìn anh.

Cô hỏi: “Anh rất thân với Mạnh Tình à?”

Tay cầm đũa của Quý Phàm Trạch hơi khựng lại…