Sáu Mươi Hũ Mật

Chương 58: Chung Ngải, sau này em không được khóc vì người đàn ông khác



Chung Ngải biết có chuyện xảy ra đúng lúc cô tiễn người bệnh cuối cùng của mình đi.

Trước khi tan làm cô có thói quen đăng nhập Weibo để xem thử có tin tức nào trên trang Weibo chính thức của phòng khám cần chia sẻ không, ai ngờ cô vừa nhìn vào máy tính liền ngẩn ra.

Chung Ngải là bác sĩ sáng giá của phòng khám, cũng từng là khách quý của chương trình đài truyền hình nên có không ít fan hâm mộ, nhưng hôm nay là lần đầu tiên có hàng trăm bình luận xuất hiện như vậy. Lần cuối cùng cô cập nhật Weibo là bữa cơm chia tay với mấy người bên đài truyền hình, ngoại trừ món gà ăn mày giòn rụm thơm ngon và ảnh chụp mọi người cùng cụng ly, cô còn ghi thêm một đoạn văn ngắn đầy tình cảm: Hôm nay là lần cuối cùng được hợp tác với đài truyền hình, tuy chỉ mới làm việc với mọi người không lâu, nhưng nó lại làm say lòng người hơn cả men rượu, vật đổi sao dời cũng khó có thể chia rẽ tình bạn tốt đẹp này.

Ấy vậy mà, dưới bài Weibo rất bình thường này lại làm bùng nổ hàng trăm bình luận.

[Ăn xong bữa cơm chia tay này thì tiết lộ tư liệu của bệnh nhân, đúng là đồ có nhan sắc mà không có y đức, cút xéo đi!]

[Được lên TV thì tưởng mình nổi tiếng rồi à? Nếu không phải là tình đầu của giám đốc thì làm sao đến lượt loại đ* thúi như cô xuất hiện được.]

[Đừng giả vờ ở đây nữa, tình bạn em gái cô, tôi lại nghĩ là gian tình đấy.]

[Thấy nhiều người mắng cô như vậy, tôi yên tâm rồi.]



Những lời mắng chửi ùn ùn kéo đến khiến Chung Ngải hoa cả mắt, suýt nữa thì ngất xỉu.

Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cô vội vàng nhấp vào các liên kết có liên quan trên mạng, lúc này mới lên tinh thần, miễn cưỡng lắm mới tìm hiểu được đầu đuôi của sự việc. Cùng lúc đó, cô vô thức lấy điện thoại tìm số của Trầm Bắc, đầu ngón tay ấn phím hơi run run.

Chung Ngải biết tất cả các quy tắc chữ Hán Trung Quốc, nhưng khi những từ ngữ này ghép lại thành một câu chuyện xưa thì chỉ khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ và vô lý. Sao có thể như vậy được chứ? Trầm Bắc đã lấy hồ sơ bệnh án của Đỗ Vũ Hề bằng cách nào? Lẽ nào có người cố tình bôi nhọ danh dự của cô? Chẳng lẽ vì Trầm Bắc muốn giành quyền nuôi con bị ép đến đường cùng nên mới đưa ra hạ sách này?

Trầm Bắc đã tắt máy, nên cuộc gọi đi thẳng đến hộp thư thoại.

Ánh mắt Chung Ngải dần tối đi, tình huống trước mắt dường như đã chứng thực chuyện chính là như vậy, nhưng vẫn luôn có thanh âm trong lòng cô kêu gào: Không, mình không tin.

Chung Ngải ép bản thân bình tĩnh lại, cô không thể mất bình tĩnh được, cách làm chính xác nhất bây giờ chính là rà soát lại tất cả các ký ức, sau đó hẵng đưa ra quyết định. Nhưng vào thời điểm quan trọng như thế này, cô không ngồi yên được, cũng không còn quan tâm đến bất kì điều gì khác. Cô cởi áo blouse trắng, cầm lấy túi, chạy như bay ra khỏi phòng khám.

Cô phải tìm được Trầm Bắc, rồi hỏi anh cho ra lẽ.

Ai dè vừa mới bước chân ra khỏi tòa nhà, cả người cô cứ như bị đóng đinh.

Đang giữa hè, ánh nắng lúc năm giờ chiều vẫn gay gắt như vậy. Xuyên qua tia nắng chói chang, Chung Ngải còn chưa tới kịp thấy rõ đám người cách đó không xa, mấy người này đã hăng tiết như gà chọi, nhanh chóng giơ máy quay phim và míc về phía con mồi là cô:

“Bác sĩ Chung, xin hỏi tin tức trên mạng là thật sao?”

“Tại sao cô lại để lộ tư liệu của người bệnh? Là do bị vật chất cám dỗ, hay là vì tình cảm riêng với anh Trầm?”

“Nghe nói mấy hôm trước Đỗ Vũ Hề đã tự sát, chuyện này có liên quan gì đến cô không?”

Trong nháy mắt, Chung Ngải như không nghe được cái gì, đủ loại thanh âm chui vào quấy nhiễu lỗ tai cô, khiến cô không thể nghe rõ từ nào. Cô mím chặt môi, không trả lời được câu nào. Tiếng ồn ào xung quanh không những không giảm, mà càng lúc càng lớn, phóng viên khổ sở chờ đợi như không hài lòng vì không nhận được câu trả lời hợp lý, vẻ mặt vừa tò mò lại vừa nôn nóng. Hai nhân viên bảo vệ nghe tin liền chạy tới, nhưng không dẹp nổi đám phóng viên đang vây quanh Chung Ngải, lại vô tình thu hút một số lượng lớn người qua đường ra vào tòa nhà, ai nấy cũng đều dừng chân, rướn cổ xem kịch hay.

Chung Ngải chỉ là bác sĩ tâm lý, chưa từng gặp phải tình huống như thế này, máy quay mà cô nhìn thấy chỉ là máy móc được cố định trong trường quay, chứ không giống như bây giờ, ống kính đen sì như muốn dán vào mặt cô vậy.

Cô lập tức trở nên luống cuống, theo bản năng giơ tay che mặt: “Đừng chụp tôi, đừng mà.”

Mặt trời hạ dần xuống, đổ cái bóng gầy gò của cô xuống mặt đất, những phóng viên này lại dẫm lên bóng hình nhỏ gầy ấy, bước lại gần cô: “Bác sĩ Chung…”

Trong lúc hỗn loạn, cô không chú ý tới mấy người đàn ông mặc vest đen đã đẩy đám phóng viên ra rồi đến gần cô như thế nào. Cô chưa kịp bỏ tay ra khỏi mặt, thì một bàn tay đã đặt lên vai cô, rồi ôm chặt lấy cô.

Đột nhiên bị đụng chạm trong lúc mất cảnh giác khiến Chung Ngải sợ tới mức rụt người lại. Khi cô vẫn chưa hoàn hồn, mấy người mặc đồ đen đã mở đường, người đàn ông hơi nghiêng người, lấy thân mình làm hàng rào để che chắn cho cô đi xuyên qua đám người.

Một phóng viên tinh ý nhận ra người nọ, vội vàng hét lên đuổi theo: “Ngài Quý!”

“Ngài Quý, ngài là bạn trai hiện tại của bác sĩ Chung sao?” Xem kìa, phóng viên đã đào được tin tức này luôn rồi.

Hiện tại?

Vậy bạn trai cũ của cô là ai?

Dường như không hài lòng với câu hỏi của phóng viên, bàn tay đặt lên vai Chung Ngải càng ôm chặt hơn, bước chân bỗng dừng lại, anh quay đầu, lạnh lùng nói với phóng viên: “Lát nữa tôi sẽ mời luật sư đến để cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng, xin đừng quấy rầy bác sĩ Chung nữa.”

“…”

Xe Quý Phàm Trạch đỗ ở quảng trường cách đó vài bước, anh nhét Chung Ngải vẫn đang ngơ ngác vào sau xe rồi ngồi xuống cạnh cô, hạ giọng ra lệnh cho tài xế lái xe. Vệ sĩ áo đen nhìn thấy xe ông chủ an toàn rời đi thì mới lên xe đi theo sau.

Mãi đến khi những âm thanh hỗn loạn tràn ngập màng nhĩ bị ngăn cách bởi cửa xe, xe đã chạy bon bon trên đường, tim Chung Ngải vẫn còn đập mạnh vì cảnh tượng chấn động trước đó.

Người ngồi bên cạnh cô hơi mím môi, không nói lời nào.

Trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khi Chung Ngải xoa khuôn mặt cứng đờ của mình, cô có thể nghe thấy tiếng đầu ngón tay lướt qua làn da, vì vậy cô cho rằng lời “Cảm ơn” nhỏ như muỗi của mình đã bị lấn át bởi tiếng động kia, không thì sao Quý Phàm Trạch lại không nói một lời.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào trong chiếc xe yên tĩnh đến mức kỳ lạ, sau khi xuyên qua cửa sổ xe tối màu thì nó lại trở nên u ám. Chung Ngải hơi nghiêng đầu thì thấy Quý Phàm Trạch mím chặt môi, đường cong căng chặt kia khiến cho khuôn mặt anh không còn chút độ ấm, mà tầm mắt lại cố tình không nhìn cô.

Anh đang tức giận đấy ư?

“Những việc đó… Không phải em làm.” Chung Ngải mấp máy môi, đánh vỡ sự tĩnh lặng trong xe.

Lúc này Quý Phàm Trạch quay sang nhìn cô, bình tĩnh đáp: “Anh biết, vả lại em còn chưa ngốc nghếch đến mức đó.” Nhìn dáng vẻ cô như mèo con bị hoảng sợ, làm sao có khả năng để lộ tư liệu của người bệnh được chứ?

Sau đó lại là một hồi lặng thinh.

Quý Phàm Trạch bỗng hỏi: “Em có biết là ai làm không?”

Chung Ngải chần chờ, cô nhớ rõ ngày đó chỉ có một mình Trầm Bắc chờ ở phòng làm việc của mình, mà lúc ấy cô lại đang mở máy tính, trên màn hình chính là hồ sơ bệnh án của Đỗ Vũ Hề. Tuy anh ta có đủ thời gian để sao chép hoặc chụp lại, nhưng cô vẫn không muốn tin người đàn ông vốn đàng hoàng sẽ làm ra chuyện như vậy. Ít nhất thì cô không tin anh ta sẽ làm tổn thương cô bằng cách này.

Không, nhất định là cô đã hiểu lầm gì rồi.

Sợi dây thần kinh vốn căng thẳng chợt thả lỏng, cuối cùng Chung Ngải vẫn lắc đầu: “Em không biết ai làm cả.”

Đôi mắt Quý Phàm Trạch vừa ấm lên được một chút, lập tức trở nên lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: “Đến lúc này rồi mà em vẫn còn bảo vệ cho ‘tình đầu của mình’ à?” Anh cố tình gằn bốn chữ “Tình đầu của mình” với giọng điệu mỉa mai, trào phúng và tràn đầy ghen tuông.

Có lẽ người ngoài chỉ xem những lời đồn đãi vớ vẩn hôm nay như đề tài để tán gẫu thôi, nhưng Quý Phàm Trạch rất không thoải mái, từng câu từng chữ đều khiến anh cảm thấy như nuốt phải ruồi bọ. Anh ghét tên Chung Ngải xuất hiện cạnh tên người đàn ông khác, nhất là khi hai người họ còn bị gán ghép như vậy.

Chung Ngải vừa muốn mở miệng phủ nhận mối quan hệ này giữa cô và Trầm Bắc, thì Quý Phàm Trạch đã vờ như không quan tâm về chuyện này nữa, dặn dò Mark ngồi kế bên tài xế với vẻ không vui: “Đưa phần tài liệu đó cho Chung Ngải đi.”

Trên tay Mark cầm hai cái túi giấy kraft*, anh ta nhanh chóng nghiêng người, đưa một cái trong đó cho Chung Ngải. Cô nghi hoặc mở ra nhìn, đôi mắt đang mở to bỗng trở nên mơ hồ…

* Túi giấy kraft: Hay còn gọi là túi giấy Nhật, được cấu tạo nên bởi các sợi Xenlulozơ có trong bột giấy hoá học từ gỗ mềm. Giấy Kraft hiện có 2 màu trắng và nâu nhạt. Màu nâu nhạt là loại giấy không trải qua quá trình tẩy trắng và chất hoá học. Chính vì thế mà giấy màu nâu sẽ dai, dày và chống thấm hút tốt hơn các loại túi đã qua xử lý. Còn loại màu trắng thì ngược lại (Nguồn: Visunpack).

Phần tài liệu này là bệnh án mắc bệnh trầm cảm của Đỗ Vũ Hề từ toà án, nó giống y như đúc hồ sơ lưu trong máy tính cô.

Chân tướng sắp lộ ra, Chung Ngải ngơ ngác nhìn, dường như không có cảm xúc kịch liệt gì ngoại trừ sự kinh ngạc rõ mồn một trên khuôn mặt to bằng lòng bàn tay ấy, nhưng chỉ cần nhìn vào ngón tay trắng bệch đang cầm tài liệu là đã biết lòng cô đang dao động mãnh liệt đến cỡ nào dưới sự bình tĩnh đó.

Quý Phàm Trạch nghiêng đầu nhìn cô, lọn tóc rối vén ra sau tai nhẹ nhàng phủ xuống thành một vầng trăng khuyết bên mặt, khiến cả người cô mỏng manh như nó vậy, chỉ cần kéo một cái là đứt ngay.

Sau đó, Chung Ngải lẳng lặng quay mặt về phía cửa sổ.

Nước mắt rơi xuống.

Đôi mắt cô rất lớn, vốn dĩ có thể giấu đi những giọt nước mắt đó, không biết tại sao mũi ngày càng chua xót, hốc mắt sưng đến mức không ngăn nổi dòng lệ, chỉ đành mặc chúng nó rơi xuống. Có lẽ là nước mắt xóa sạch những suy nghĩ vớ vẩn, khiến cho những cảm xúc thuở niên thiếu ngày càng rõ ràng, rõ ràng đến nỗi giơ tay là có thể với tới…

Trong những giọt nước mắt, khung cảnh bị thời gian giữ lại đột nhiên xoay ngược. Cô như thấy được bản thân mình lúc mười hai tuổi cùng với Trầm Bắc mười lăm tuổi; cảnh cô ngồi ghế sau cùng chàng trai đang ra sức đạp xe ở phía trước; và bóng lưng thẳng tắp cùng cô trải qua những năm tháng xanh tươi gió mặc gió, mưa mặc mưa ấy…

Nhưng thời gian đã thay đổi tất cả, biến anh thành dáng vẻ mà cô không hề hay biết.

Ánh mắt Quý Phàm Trạch dừng lại tại

bờ vai gầy yếu khẽ run rẩy của cô trong chốc lát, anh biết cô đang đau lòng đến mức bật khóc rồi. Dáng vẻ này của cô không khác với dự đoán của anh là bao, anh vốn tưởng rằng mình vì thế mà sẽ thoải mái hơn: Nhìn xem, Chung Ngải em bị chính người em từng trao hết tình cảm làm tổn thương, tình địch cứ vậy mà chết thẳng cẳng, từ nay về sau trong lòng cô chỉ có một mình anh mà thôi.

Nhưng sự thật thì sao?

Quý Phàm Trạch không những không thoải mái hơn chút nào, mà trái tim anh còn đau nhói, giờ anh mới nhận ra mình không nỡ nhìn thấy cô khổ sở. Cô giống như một miếng thịt trong lòng anh, chỉ cần cô bị tổn thương là anh cũng đau theo.

Anh muốn xoay người cô lại, cũng muốn giúp cô lau những giọt nước mắt đau buồn đó. Nhưng cuối cùng Quý Phàm Trạch không làm gì cả, anh chỉ lẳng lặng thu hồi ánh mắt, đồng thời cũng thu hồi chút cảm xúc phức tạp kia, rồi cố gắng làm cho giọng của mình trở nên bình tĩnh hơn: “Vừa rồi anh đi tìm người của tòa án. Đúng là bệnh án của Đỗ Vũ Hề đến từ Trầm Bắc thật, nhưng cậu ta không nói lấy được từ đâu. Còn những lời đồn xuất hiện sau đó…”

Nghe vậy, Chung Ngải vẫn không quay đầu lại, bả vai không còn run rẩy nữa, như thể đang chờ anh nói tiếp vậy.

“Những lời đồn xuất hiện sau khi sự việc xảy ra là do Mạnh Tình tung ra…” Quý Phàm Trạch trần thuật lại sự thật.

Sau khi xảy ra chuyện, việc đầu tiên Quý Phàm Trạch làm là bảo Mark đến tòa án làm rõ tình hình. Nếu không nhờ trợ lý của anh nói có gặp Mạnh Tình ở đó thì Quý Phàm Trạch không kết nối người phụ nữ kia với vụ việc lần này đâu. Sau đó ngẫm lại cũng không thấy có gì kỳ lạ, Đỗ Vũ Hề nằm ở bệnh viện Mạnh Tình làm việc, tất nhiên là cô ta có thể dễ dàng lấy được tin tức từ miệng của bác sĩ và y tá rồi. Huống hồ, cô ta cũng hiểu quá rõ chuyện của Chung Ngải.

Nghe Quý Phàm Trạch nói như vậy, ánh mắt Chung Ngải vẫn trống rỗng, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì. Trong lúc đầu óc đang rối bời, tài liệu cô đang cầm trên tay bị ai đó lấy đi.

Lòng cô lạnh lẽo, bàn tay Quý Phàm Trạch phủ lên lại nóng bỏng không thôi.

Nhưng vào lúc này, bất kỳ sự đụng chạm nào cũng đều khiến lòng cô thêm loạn, Chung Ngải vô thức muốn rút tay tránh khỏi anh nhưng vẫn bị anh nắm thật chặt. Sau đó cô không giãy giụa nữa, ánh mắt chuyển từ ngoài cửa sổ về phía hai bàn tay đang nắm chặt.

Khuôn mặt đẫm nước mắt của cô bại lộ dưới mí mắt Quý Phàm Trạch, anh chần chừ một lát rồi mới giơ tay lau sạch những giọt nước mắt cuối cùng trên má cô.

“Chung Ngải, sau này em không được khóc vì người đàn ông khác.” Không thì anh sẽ không giúp cô lau nước mắt nữa.

Chung Ngải nghe vậy liền ngước lên, xuyên qua lớp sương mù còn vương lại ở hốc mắt nhìn đến đôi lông mày hẹp dài vừa sáng sủa vừa âm u của anh, xuống dưới là đôi mắt vừa có phần thương tiếc xen chút bá đạo.

Tay vẫn đang bị anh nắm chặt, cô hít mũi gật đầu.

Giờ phút này, cô đã quên họ vẫn là cặp đôi đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, cũng đã quên mất những tổn thương đến từ người khác. Trong lòng cô không còn gì, chỉ có bàn tay được anh nắm chặt dần nóng lên.

Không biết họ cứ như vậy trong bao lâu, xe dừng lại, tài xế và Mark cực kỳ ăn ý không quấy rầy hai người trong suốt hành trình.

Chung Ngải lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhíu mày, ngạc nhiên hỏi Quý Phàm Trạch: “Đây là đâu vậy anh?” Nơi này không phải chỗ ở của cô, mà là một biệt thự xa hoa ở vùng ngoại ô.

Quý Phàm Trạch rướn người giúp cô mở cửa xe: “Chỗ của anh.”

Không ngờ cô mới hơi thất thần đã bị Quý Phàm Trạch lừa tới một nơi xa lạ rồi: “Anh đưa em đến đây làm gì? Em phải về nhà…” Chung Ngải ngồi im, chỉ mấp máy môi, giọng khàn khàn, dường như vẫn chưa hoàn toàn khôi phục sau khi phải chịu tổn thương nghiêm trọng.

“Em còn chưa bị phóng viên bao vây đủ sao? Có lẽ bây giờ dưới nhà em đang rất náo nhiệt đấy.” Khuôn mặt Quý Phàm Trạch vốn đang lạnh lùng bỗng trở nên ấm áp.

Nói xong, anh cũng không giục Chung Ngải xuống mà bước ra khỏi cửa xe đi vào biệt thự, dường như chắc chắn rằng cô sẽ đi theo vậy. Quả nhiên, một lúc sau, anh liền nghe được tiếng bước chân vang lên phía sau.

Anh dừng bước, nghiêng đầu, nói với Chung Ngải đang đuổi theo mình: “Em vào chờ anh, anh quên làm một việc rồi.”

Khi cô nghi hoặc ngoái đầu nhìn lại, Quý Phàm Trạch đã bước nhanh đến cạnh xe, thấp giọng dặn dò Mark.

Tập tài liệu còn lại trong tay Mark là thông tin về Mạnh Tình và Lý Kinh Sinh. Trong đó có đầy đủ các bằng chứng Mạnh Tình nhiều lần nhận hối lộ từ các người bán thuốc, rồi cả ảnh full HD Lý Kinh Sinh và khách hàng ra vào hộp đêm.

Quý Phàm Trạch đã sớm phái người đi tra xét Mạnh Tình, vừa hay cô ta đang tự tìm đường chết, anh nhíu mày căn dặn Mark: “Ngày mai cậu gửi từng tập tài liệu đen tối của Mạnh Tình và Lý Kinh Sinh cho cấp trên của bọn họ, cứ nói là tôi góp chút sức mọn để bài trừ tệ nạn xã hội.”

“Vâng.” Mark lập tức đồng ý.

Quý Phàm Trạch hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Đúng rồi, gửi tấm ảnh Lý Kinh Sinh chơi gái cho vợ ông ta đi.”

Đã đến lúc gia đình đó gặp báo ứng rồi…