Sau Này Anh Vẫn Yêu Em

Chương 72



Cuộc vui cũng đã chấm dứt, Tiêu Vương cũng đã say, 2 vệ sĩ đưa anh về phòng.

Du Hạ sau khi dọn dẹp cũng quay về phòng mình, ngồi trên giường chậm rãi mở hộp quà ra, bên trong là 1 chiếc điện thoại di động, màu hồng, bật màn hình lên lại có dòng chữ "Happy birthday" chạy ngang màn hình rồi biến mất.

Du Hạ nở nụ cười hạnh phúc, dù Tiêu Vương không yêu cô, nhưng chỉ như vậy cô cũng đủ thấy hạnh phúc rồi.

Du Hạ đóng lại chiếc hộp, nấu chén canh giải rượu, rồi đi đến phòng của Tiêu Vương, cô mở cửa đi vào, thấy anh đang nằm trên giường, cô đặt chén canh lên bàn rồi đi lại gọi: "Tiêu ca ca."

Tiêu Vương chậm rãi mở mắt, nhìn cô, giọng vẫn còn men say: "Tiểu Hạ."

"Anh dậy uống chén canh giải rượu đi, sẽ thấy khoẻ hơn."

Du Hạ vừa định đứng dậy lấy chén canh cho Tiêu Vương, tay cô liền bị anh nắm lại, cô giật mình quay sang nhìn anh, tim cô lại đập mạnh dữ dội, đối diện với ánh mắt đó.

Có khi nào Tiêu Vương lại nhìn cô thành Yến Lạc không?

Suy nghĩ của Du Hạ vừa vụt tắt thì Tiêu Vương kéo cô lại gần, lập tức đặt nụ hôn nồng nhiệt lên môi cô.

Du Hạ mở to mắt, thân hình cứng đờ. Nụ hôn đầu của cô đã bị Tiêu Vương ᴄướρ mất rồi.

Tiêu Vương liền xoay người áp cô xuống giường, Du Hạ lúc này mới phản ứng: "Không được."

Cô muốn đẩy Tiêu Vương ra, nhưng anh nhìn cô bằng ánh mắt rất ôn nhu: "Cho anh."

Giọng của Tiêu Vương thấp đến cực điểm, chỉ đủ để 2 người nghe thấy, nụ hôn của anh lại lần nữa đặt lên môi của Du Hạ, nồng nhiệt mà dịu dàng.

Nụ hôn của Tiêu Vương hôn khắp khuôn mặt của Du Hạ, rồi trượt xuống cổ cô.

"Ưm... đừng..." Cơ thể của Du Hạ lại không thể phản kháng, hơn nữa cô đã yêu anh rồi.

Quần áo của Du Hạ đã bị Tiêu Vương cởi ra hết, lộ ra nước da trắng hồng của cô.

"A... đau." Du Hạ bị đau, khẽ kêu lên, nắm chặt lấy cánh tay của Tiêu Vương.

Tiêu Vương hôn lên môi của Du Hạ, ngăn chặn tiếng kêu của cô.

Dù động tác của Tiêu Vương rất nhẹ nhàng, nhưng Du Hạ cảm thấy rất đau, nước mắt đã ngấn trên hàng mi dài. Vì đây là lần đầu tiên của cô.

.....

Du Hạ tỉnh lại trong lồng пɡựᴄ của Tiêu Vương, Tiêu Vương đã ngủ say nhưng cánh tay của anh vẫn vòng lấy cô.

Du Hạ im lặng ngồi dậy, nhìn đồng hồ.

Đã 2 giờ sáng, cô nhanh chóng mặc quần áo của mình, rồi chỉnh sửa lại quần áo của Tiêu Vương, rồi im lặng mang chén canh đi, sau đó trở về phòng.

Du Hạ nằm trên giường, ánh mắt buồn nhìn lên trần nhà.

Nụ hôn đầu của cô, lần đầu tiên của cô đều trao cho Tiêu Vương rồi, đó người đàn ông đầu tiên mà cô yêu, cô nên hạnh phúc mới đúng, nhưng sao cô lại cảm thấy rối trong lòng.

Là vì...Tiêu Vương nhìn cô thành Yến Lạc, hay là Tiêu Vương sẽ rũ sạch trách nhiệm?

Cô sợ 2 vấn đề xảy ra, xoay người giấu mặt vào trong chăn.

Tiêu Vương sau khi tỉnh dậy, đã 8 giờ sáng rồi, đầu anh hơi đau.

Vừa giở chăn ra anh lại phát hiện có vết máu, anh nhíu mày.

Quần áo của anh vẫn chỉnh tề, vậy vết máu này là sao? Chuyện gì xảy ra vậy? Tiêu Vương lắc nhẹ đầu để tỉnh táo hơn.

Sau khi tắm rửa thay đồ, Tiêu Vương đi ra ngoài, không thấy Du Hạ đâu, xuống bếp cũng không thấy, chỉ có mẹ của Du Hạ, anh lên tiếng hỏi:

"Cô Du, Tiểu Hạ đâu rồi ạ."

Mẹ của Du Hạ quay lại nhìn thấy anh, cười rồi nói:

"Con bé đi theo ba của nó ra biển rồi, chiều sẽ về. Con ngồi xuống ăn sáng đi."