“Tối qua bị chị ba phá quấy nên chị vẫn chưa có cơ hội trò chuyện hẳn hoi với em. Lâu rồi không gặp nhau, có nhớ chị không hả?”, cô ấy ung dung hỏi, giọng nói lười biếng.
Một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô ấy đều có thể hớp hồn người khác.
Trương Minh Vũ lúng túng cười đáp: “Đương nhiên nhớ rồi, ngày nào cũng nhớ!”
Liễu Thanh Duyệt cười khiến hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm. Cô ấy lại hỏi: “Ban ngày nhớ… hay là ban đêm nhớ?”
Nói xong, cô ấy nhìn anh với ánh mắt quyến rũ.
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt nước bọt, chột dạ thu mắt lại.
Thế này… chịu sao nổi…
“Chị tư đừng trêu em nữa…”, anh bất đắc dĩ nói.
Liễu Thanh Duyệt nhoẻn miệng cười, lúc này mới chịu thu lại ánh mắt mê người.
Gọi đồ ăn xong xuôi, Trương Minh Vũ lập tức nghĩ tới chuyện thần y.
Anh bắt đầu do dự, không biết nên mở miệng thế nào, sợ mình đột ngột hỏi sẽ giống như Tô Mang…