“Thông báo cho chủ tịch Trần không được cho bất kỳ sản nghiệp nào dưới tên ông ta nhận hai người họ vào làm!”
Nói xong, anh nghênh ngang đi vào trong khách sạn.
Để lại giám đốc và nhân viên phục vụ đờ đẫn nhìn nhau.
Chủ tịch… Trần? Trần Đại Phú?
Một lúc sau, hai người họ mới lấy lại được tinh thần. Nhân viên phục vụ hối hận xanh cả ruột!
Giám đốc lo lắng cầu xin nữ thư ký: “Thư ký Ngô… Cô… cô giúp tôi đi mà. Chú hai nhà tôi là cổ đông của khách sạn chúng ta, tôi không thể bị sa thải được!”
Thư ký Ngô lạnh nhạt nói: “Cho dù bố ruột anh là Trần Đại Phú cũng không thể thay đổi được gì”.
Sau đó, cô ấy dứt khoát quay người đi vào.
Giám đốc như bị sét đánh trúng, không dám tin vào chuyện đang xảy ra!
Mãi lâu sau, trong mắt hắn loé lên tia giận dữ.
Hắn gọi một cú điện thoại.
Sau khi được nối máy, hắn trầm giọng nói: “Chú hai, cháu bị một thằng ranh sa thải rồi!”
…
Ở trong khách sạn, Trương Minh Vũ vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất.
Ngay sau đó, thư ký Ngô lo lắng chạy thẳng vào phòng họp.
“Thưa anh Minh Vũ, tại… tại chúng tôi quản lý không nghiêm. Mong anh… anh đừng giận. Lần này chúng tôi mời anh tới dự họp là muốn bàn về tình hình hiện nay của khách sạn chúng ta”.