Sâu Trong Đêm Tối

Chương 12: Chị chồng “chàng” dâu



Đương ngồi trên chiếc ghế sofa xem chương trình trên TV, bỗng chuông điện thoại của cậu reo lên. Là Duệ Khải, là Duệ Khải gọi đến cho cậu. Mộ Hàn bấm nút nghe máy, lạnh giọng: “Gọi cho em có việc gì?”

“Vâng, cho chúng tôi hỏi cậu có phải người nhà của chủ số không?” - Một giọng lạ vang lên từ đầu dây bên kia, Mộ Hàn bất giác trả lời: “Tôi là bạn trai của anh ấy. Cho hỏi có việc gì không?”

“Bệnh nhân vừa qua tình trạng nguy kịch, phiền cậu đến kí giấy ở lại điều trị cho bệnh nhân.”

Ly nước trên tay cậu rơi xuống đất, không ngừng lắp bắp tra hỏi: “...Ở đâu? Mau...mau cho tôi biết địa chỉ, định vị vị trí và cả số phòng, nhanh gấp.”

“Bệnh viện Hồ Sơn, số phòng 1412.”

***

“Hộc hộc” Mộ Hàn thở gấp, hộc tốc tìm kiếm số phòng 1412.

“Duệ Khải, cho tôi hỏi anh ấy sao rồi?”

“Bệnh nhân đã đỡ hơn rồi, hiện tại đã ổn định trở lại, nhưng đó là sức khỏe không phải tinh thần. Phiền cậu theo tôi đến gặp bác sĩ Tô một lát.”

***

“Chào cậu, mời cậu ngồi.” - Tô Mạc Lý trầm tư, cố gắng nói giảm nói tránh giảm bớt sát thương cho người trước mặt: “Cậu Duệ hiện tại đã qua tình trạng nguy kịch, nhưng khi tai nạn xảy ra, phần đầu va đập dẫn tới trấn thương nghiêm trọng...E rằng trí nhớ sẽ bị ảnh hưởng.”

“...Tôi hiểu rồi, còn gì nữa không.”

Tô Mạc Lý nhìn Mộ Hàn, hạ giọng: “Còn một điều, mặc dù đã qua tình trạng nguy kịch nhưng vẫn phải để cậu ấy lại bệnh viện theo dõi sức khỏe thêm nửa tháng nữa.”

“...Ừm, tôi biết rồi.”

***

Vốn không phải con người sở hữu trái tim sắt đá, Mộ Hàn làm sao chịu được khi nhìn thấy một Duệ Khải thường ngày năng động nhảy tưng tưng bên cạnh mình giờ đây dù chỉ một tiếng cũng không nói. Nhìn anh nằm im trên giường, cậu khóc rồi, bản thân cậu vốn chưa từng rơi nước mắt vì người khác hiện tại lại vì anh khóc nhiều đến thế. Mộ Hàn yêu thật rồi, đã thật sự yêu anh ấy rồi.

Nhiệt độ cơ thể đang xuống dần, Mộ Hàn tự mình ôm lấy mình, tự sưởi ấm cho cơ thể. Khóe mắt không ngừng rỉ nước. Tròng mắt đỏ ngầu, chóp mũi ửng lên, cậu dụi dụi mắt, gạt đi những suy nghĩ tồi tệ trong đầu, cậu đứng dậy rót cho mình một ly nước.

“Cho tôi hỏi, bệnh nhân Duệ Khải, số phòng 1412, ở đây đúng không ạ?”

“Vâng...” - Nhìn người phụ nữ lạ mặt, Mộ Hàn nghi hoặc hỏi: “Cô biết anh ấy sao?”

Duệ Phi Phi tủm tỉm, đưa tay che miệng, nhẹ giọng: “...Tôi là chị của nó.”

***

“Thằng nhóc này từ nhỏ đã rất bướng, ba mẹ lại không có nhiều thời gian để chơi với nó, nó đã giận hai người cả một khoảng thời gian rất dài. Lúc chị còn đi học còn thời gian chơi với nó, đưa thằng nhóc đi chơi. Sau khi chị tốt nghiệp rồi thì không thể nữa, nó cảm tưởng như mọi người đang dần bỏ mặc nó, cuối cùng từ mặt không nhận người thân.” - Thở dài một tiếng, Duệ Phi Phi tiếp tục nói: “Nếu có thể, em đừng bỏ rơi nó, em thật sự rất quan trọng trong lòng thằng bé đó.”

“...Ừm, em biết rồi.”

“Tất nhiên, nếu thằng bé làm tổn thương em thì em cứ việc rời đi, hoặc có thể chọn cách hẹn gặp chị, chị luôn sẵn lòng tâm sự với em.”

“...”

Không đợi cậu trả lời, Duệ Phi Phi nói tiếp: “Như vậy nhé. Bây giờ chị có việc rồi, nhờ em chăm sóc thằng bé giúp chị với hai bác. Cảm ơn em, chị cảm ơn em rất nhiều.”

***

Đã năm ngày trôi qua, Duệ Khải vẫn nằm bất động trên giường. Mộ Hàn không khỏi lo lắng, hết lần này đến lần khác tìm gặp bác sĩ Tô - Tô Mạc Lý hỏi thăm tình hình của anh.

Không phải không nhận được câu trả lời, nhưng câu trả lời của bác sĩ Tô hoàn toàn không phải câu trả lời mà Mộ Hàn muốn nghe.

Muốn cậu đợi đến lúc anh ấy tự tỉnh dậy không phải không thể, cho dù có là hai năm, ba năm cậu cũng không than vãn. Nhưng câu trả lời của bác sĩ Tô là gì chứ? “Điều này phải tùy thuộc vào cậu ấy có muốn tỉnh dậy hay không.” Nếu thực sự anh không muốn tỉnh dậy cậu cũng không thèm đợi nữa.

“Duệ Khải, không cần biết anh thế nào, đợi đúng một tuần, nếu anh không tỉnh dậy em sẽ bỏ anh.”

***

Hôm nay, đã đúng một tuần anh bất động trên giường. Mộ Hàn thở dài, nhưng sâu trong cậu vẫn nuôi chút hy vọng, hy vọng rằng hôm nay anh sẽ tỉnh dậy.

Mãi nhìn ngắm gương mặt của anh, cậu vốn quên mất bản thân mấy hôm nay đã không bỏ gì vào bụng. Chắc đã đói lắm rồi.

“Khụ khụ...”

“...”

Mộ Hàn tròn mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống tay anh.

Duệ Khải đưa tay lau nước mắt cho cậu, nhẹ giọng: “Cậu đừng khóc, tôi không muốn thấy cậu khóc.”

“???”

Nhìn phản ứng này của anh vốn không mấy xa lạ, nhưng cách xưng hô này Mộ Hàn không quen. Cậu trau mày nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Anh còn nhớ em là ai không?”

“Mộ Hàn, Chu Mộ Hàn, học sinh lớp 12A1 trường Đông Du.”

Mộ Hàn kích động đứng bật dậy, trấn thương nghiêm trọng, có thể mất trí nhớ. Những điều bác sĩ Tô từng nói hôm nay đã thật sự xảy ra rồi.