Say Ai Ngoài Say Em

Chương 91: Giải mã



Bí ẩn được che giấu trong thời gian dài đang dần được hé mở đến những trọng điểm mấu chốt cuối cùng.

- Ăn nói xàm bậy, Triệu Đông Phương, cô thật quá quắc!

Trước những lời cáo buộc và bằng chứng được đưa ra rõ mồn một từ cô, tên Tôn Chấn Hậu vẫn cố sức khăng khăng khẳng định mình vô tội.

Y khoa lấy trong túi xách ra một quyển tập rồi nói tiếp:

- Đây chính là nhật ký của đại úy Triệu Thành Sinh. Trước khi mất vì tự sát do căn bệnh trầm cảm, anh ấy đã viết lại tất cả những uất ức trong lòng vào quyển nhật ký này.

Nghe đến đây, tên Tôn Chấn Hậu liền nở nụ cười nhếch mép, thái độ khinh bỉ ra mặt chẳng còn chút kiêng nể nào nữa.

- Vớ vẩn, muốn kết tội tôi dựa vào quyển nhật ký này sao? Cô có thể tự ngụy tạo bằng chứng mà. Thật điên rồ.

Mọi chuyện nào chỉ có bấy nhiêu đây, Y Thoa tiếp tục bật lên một đoạn ghi âm mà cô từng dùng máy nghe lén đặt trong phòng làm việc của Uông Binh Thành để thu thập bằng chứng.

Trong đoạn ghi âm, chỉ nghe thấy giọng nói của tên tội phạm họ Uông vì hắn đang nói chuyện điện thoại. Đoạn hội thoại dài liên tục đề cập đến tình cảm, nhưng dường như người ở đầu dây bên kia rất phũ phàng nên hắn đã thốt lên một câu:

“Tại sao vậy chứ? Em vẫn còn nghĩ đến anh nhiều như vậy mà anh lại tàn nhẫn muốn chấm dứt. Tôn Chấn Hậu, vậy ra anh chỉ xem tình cảm bấy lâu nay của chúng ta như một trò đùa thôi sao?”

Tên của Tôn Chấn Hậu được gọi thẳng thừng trong đoạn ghi âm bởi giọng nói của Uông Binh Thành mà chẳng thể chối cãi vào đâu được.

Chưa dừng lại tại đây, cô tiếp tục phát lên tivi một đoạn clip ghi lại chuyến du lịch riêng tư giữa Uông Binh Thành và Tôn Chấn Hậu.

Y Thoa rành mạch giải thích rõ tất cả bằng chứng cũng như sự thật ẩn giấu đằng sau:

- Theo tôi điều tra từ các bằng chứng đã thu thập được và kết nối với quyển nhật ký của đại úy Triệu Thành Sinh, kết quả cho thấy Tôn Chấn Hậu từng đem lòng yêu anh trai của tôi. Tuy nhiên anh ấy đã một mực khướt từ mối tình đồng tính luyến ái…

Câu chuyện bắt đầu bước vào giai đoạn được kể rõ, mọi chi tiết hiện ra phía sau màn chắn bóng tối đầy u ám.

Từ khi lên cấp ba, Tôn Chấn Hậu đã nhận ra mình có sự khác biệt trong cảm xúc dành cho người đồng giới so với những bạn bè cùng trai lứa, hắn không có cảm giác với phụ nữ, ngược lại, hắn luôn muốn che chở và rung động trước những chàng trai khác. Tuy nhiên thân phận của Tôn Chấn Hậu vốn dĩ là thiếu gia và con trai một của nhà họ Tôn, cả dòng họ đều theo nghề cảnh sát, có chức có quyền, tôn nghiêm cao quý. Là đứa con trai độc tôn, ba mẹ đặt hết mọi niềm tin và kỳ vọng vào hắn. Tôn Chấn Hậu nào dám cãi lời, đi ngược lại với những quy chuẩn của gia đình, dòng tộc đặc ra từ nhiều đời.

Có một lần, hắn cảm thấy xao xuyến trước một chàng trai chân yếu tay mềm, nước da trắng trẻo học cùng lớp. Chàng thanh niên Tôn Chấn Hậu năm ấy vừa tròn mười bảy tuổi đã quyết định kể với mẹ của hắn về cảm giác khác lạ của chính bản thân dành cho người bạn cùng giới.

Nào ngờ khi vừa nghe xong, Tôn phu nhân đã lập tức mắng hắn một trận té tát, thậm chí còn hù dọa sẽ dùng đến đòn roi nếu hắn vẫn giữ suy nghĩ rung cảm với người cùng giới. Bên cạnh đó, bà ấy căn dặn kỹ càng, bảo Tôn Chấn Hậu tuyệt đối không được nói chuyện này với ba của hắn, nếu không sự việc sẽ càng thêm tồi tệ, Tôn lão gia có thể vì sỉ diện mà giết đứa con ruột mang giới tính khó chấp nhận.

Thôn phu nhân liên tục nói hắn chỉ được thích phụ nữ, bà ấy còn cho rằng con trai của mình đã mắc một chứng bệnh nào đó hay bị quỷ ma ám hại nên mới suy nghĩ khác thường như thế. Bà ấy đưa hắn lên chùa làm lễ cầu bình an, làm mọi cách để con trai chấm dứt tư tưởng mà Tôn phu nhân coi là lệch lạc.

Cũng từ đó Tôn Chấn Hậu hiểu rõ những quy tắc và định kiến cổ hủ trong gia đình của hắn không thể thay đổi được. Hắn chỉ có thể chấp nhận tự thay đổi bản thân mình, tỏ ra là một người đàn ông đích thực, yêu thích phụ nữ để trốn tránh sự nghi ngờ của mẹ hắn.

Đến khi hắn trở thành một cảnh sát, Tôn Chấn Hậu vẫn phải ngày ngày che giấu con người thật. Cách đây bảy năm trước, Tôn Chấn Hậu thuộc tổ trọng án khác và là đồng đội với đại úy Triệu Thành Sinh. Khi ấy hắn vẫn chưa giữ chức vị đội trưởng. Sau nhiều lần cùng nhau phá án, Tôn Chấn Hậu đã dành cho anh trai của cô một tình cảm đặc biệt, cuối cùng hắn quyết định thổ lộ nhưng đã bị Thành Sinh từ chối. Chuyện đồng tính luyến ái trong một môi trường làm việc mang tính kỷ luật cao và trang nghiêm như cảnh sát hình sự là không thể chấp nhận.

Bị người mình yêu chối từ, hắn sa ngã vào các cuộc ăn chơi ở quán bar, tìm đến hơi men rượu bia để thỏa lấp nỗi buồn khi không được sống đúng với giới tính thật đồng thời giảm bớt nỗi đau bị khướt từ tình cảm. Định mệnh cũng bắt đầu từ đây, vào một ngày, Tôn Chấn Hậu đã gặp Uông Binh Thành trong quán bar khi đang nhâm nhi những ly rượu cay đắng như chính cuộc đời hắn…