Say - Đa Nhục Ngư Hoàn

Chương 14



Nhóm Tông Diễn sẽ xuất phát đến thành phố Lâm An vào cuối tuần này, và sẽ ở lại đó trong vòng bảy ngày.

Đoàn trường còn dẫn bọn họ đi tham quan ở một vài bảo tàng, giúp mở mang tầm mắt, khi gặp những thứ thú vị, Tông Diễn đều chụp lại rồi gửi cho Hứa Tri Ý.

Hiện tại hai người chỉ có thể trò chuyện qua điện thoại, Tông Diễn thở dài, nhìn nick Wechat của người duy nhất được ghim.

Mới vừa đi có một hai ngày, anh đã kiềm lòng không đặng mà nhớ đến cô.

Gần đây Hứa Tri Ý đang tham gia một cuộc khi viết bài luận, vì nhập tâm quá mức vào việc viết bài luận nên cô không xem điện thoại thường xuyên, chờ tới khi dừng lại nghỉ mệt, cô mới cầm lấy chiếc điện thoại đang sạc pin bên cạnh lên.

Vừa mở ra, trên màn hình liên tục hiện lên thông báo tin nhắn mới, tất cả đều do Tông Diễn gửi đến.

【ZY】: Bé cưng, sao em lại không để ý tới anh?

【ZY】: Em đang làm gì vậy?

【ZY】: Tri Tri?

【ZY】: Em mà không trả lời nữa là anh gọi điện qua đó.

Sau đó không ngừng gọi đến một số cuộc gọi thoại và video call, nhưng toàn bộ đều bị nhỡ.

Xem xong, Hứa Tri Ý cảm thấy hơi xấu hổ vì đã quên bật âm báo điện thoại, cô không chút do dự điện lại cho anh.

Đối phương nhận máy rất nhanh, âm thanh đầu dây điện thoại bên kia khá ồn ào, Tông Diễn tìm một nơi yên tĩnh, rồi mới mở miệng nói chuyện, giọng điệu mang theo một chút oán trách, “Vừa rồi em làm gì vậy?”

“Em đang viết bài luận nên để điện thoại ở chế độ im lặng……”

“Ừm.”

Nghe thấy hình như anh vẫn còn tức giận, Hứa Tri Ý dịu giọng nói: “Xin lỗi cục cưng, lần sau em sẽ không như vậy nữa.”

Người ở đối diện trầm mặc vài giây, rồi mới nói: “Em vừa gọi anh là gì?”

“Cục cưng.”

Giọng nói ngọt ngào của cô gái vang vọng bên tai, Tông Diễn nắm chặt chiếc điện thoại đang cầm trên tay, vành tai đỏ đến mức nóng lên, trong lòng như vừa được rót mật, ngọt ngào vô cùng, dù đã cố gắng nhưng vẫn không kìm lại được ý cười trên khoé miệng.

Advertisement



“Em dỗ anh giỏi quá đấy bé cưng, sau này cứ gọi anh như vậy nhé.”

Hứa Tri Ý: “……”

Đang định nói gì đó thì lại nghe thấy tiếng nói của con gái truyền đến từ bên kia điện thoại.

“Tông Diễn, thầy Vương tìm cậu.”

Tông Diễn nghiêng đầu nhìn nhìn Mạnh Dao, mím môi nói với Hứa Tri Ý: “Bé cưng cúp máy trước đi, lát nữa nói tiếp.”

“Vâng.”

Hứa Tri Ý nhớ lại giọng nói vừa rồi, cảm thấy có chút quen thuộc, cô cẩn thận ngẫm nghĩ lại, hoá ra đó là giọng nói của Mạnh Dao.

Cô nghe nói Mạnh Dao cũng tham gia cuộc thi toán học cấp cao lần này, Hứa Tri Ý nhớ lại chuyện Mạnh Dao từng nhờ cô giúp đỡ trước kia, trong lòng có chút rầu rĩ không vui.

Cô không biết hiện tại Mạnh Dao còn thích Tông Diễn hay không, nhưng lại phát hiện ra rằng Mạnh Dao dường như luôn là đuổi theo bước chân Tông Diễn.

Cho dù là vị trí thứ hai trong khối, hay cuộc thi toán học cấp cao lần này, lần đầu tiên Hứa Tri Ý cảm thấy chán nản vì việc bản thân học tập không tốt.

Cô cũng rất muốn trở nên ưu tú, vì như vậy mới có thể xứng đôi với người xuất sắc như Tông Diễn.

……

Sau khi hoàn thành cuộc thi viết bài luận, Hứa Tri Ý lại gặp phải một sự việc xui xẻo, chuyện bắt đầu từ một lần học thể dục.

Tiết thể dục hôm đó, bầu trời đổ một cơn mưa phùn dai dẳng, trường học lại quy định ngoại trừ khối mười hai, những khối lớp còn lại đều phải tham gia kiểm tra thể chất, tình cờ ngày hôm đó có bài kiểm tra chạy 800m, giáo viên thể dục lại chẳng để ý quá nhiều, thấy mưa cũng không lớn, nên vẫn cho bọn họ kiểm tra tiếp tục.

Hứa Tri Ý là người có thể lực cực kỳ kém, bảo chạy 800m đã không khác gì muốn mạng cô rồi, càng đừng nói việc chạy 1000m.

Lúc chạy vòng đầu tiền, cô vẫn cảm thấy rất ổn, nhưng đến vòng sau thể lực của cô đã bắt đầu tuột dốc, trở thành người chạy cuối cùng, khi về gần đến vạch đích, lại bất cẩn trượt một viên đá, trực tiếp té ngã trên mặt đất, lòng bàn tay và đầu gối đều bị trầy xước, cô đau đến mức hít hà, phải nhờ Chu Ngạn và Trần Tiên Tiên đỡ đến phòng y tế.

Cũng may cú ngã không quá nghiêm trọng, nhưng vì vết thương rướm máu và sưng đỏ ở đầu gối nằm trên làn da trắng nõn của cô nên nhìn qua có hơi ghê người.

“Cô gái nhỏ, để tránh bị nhiễm trùng, trong khoảng thời gian này đừng để miệng vết thương dính nước nhé, còn thuốc này thì bôi ba lần một ngày.” Bác sĩ đặc biệt dặn dò.

“Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.”

Sau khi giải quyết xong, Chu Ngạn lại cùng Trần Tiên Tiên đỡ cô về lớp học.

Trần Tiên Tiên nhịn không được thở dài một hơi: “Haiz, nếu Tông Diễn biết cậu bị thương, hẳn sẽ đau lòng lắm.”

Chu Ngạn bên cạnh khó hiểu nhìn sang, “Ý của cậu là gì vậy? Hai người họ thân nhau lắm à?”

“Cậu không biết hả!?”

Trần Tiên Tiên dùng vẻ mặt khoa trương nói với cậu ta rằng quan hệ của hai người tuyệt đối không đơn giản.

“Quên mất, người thô kệch như cậu làm sao biết được chứ.”

“Cậu đừng có úp úp mở mở nữa, mau nói cho tôi biết đi!”

Trần Tiên Tiên hắng giọng, trịnh trọng nói: “Hai người họ là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ hồn nhiên vô tư, đây thật sự là một đôi uyên ương hiếm có!”

Hứa Tri Ý: “……”

Lần này, dường như Chu Ngạn rốt cuộc cũng hiểu, “Khó trách, khó trách tôi vẫn cứ thắc mắc vì sao lần đó Tông Diễn lại bất cẩn để bóng trúng vào người tôi, hoá ra là vì nhìn tôi không thuận mắt?”

Trần Tiên Tiên bật cười, “Vì cậu xứng đáng.”

Hứa Tri Ý bất lực, ba người cứ vừa đi vừa cười nói như vậy trên đoạn đường trở lại lớp học.

Gần cuối tuần, Chu Ngạn mời hai cô nàng đến dự tiệc sinh nhật của cậu ta trước, Hứa Tri Ý đã sớm chuẩn bị xong quà tặng.

Vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn, lúc đi đường thỉnh thoảng sẽ bị vải quần cọ qua đầu gối, gây ra tê ngứa và một chút đau đớn, cũng vì vậy mà hôm thứ bảy cô đã chọn mặc một chiếc váy dài qua đầu gối, như thế sẽ tương đối dễ chịu hơn.

Nhân duyên của Chu Ngạn vô cùng tốt, party lần này có rất nhiều người đến, có một ít là bạn học cùng trường, một số khác toàn là những khuôn mặt xa lạ, nhưng không khí buổi tiệc vẫn rất hài hoà.

Cũng không biết có phải là Hứa Tri Ý ảo giác không, cô phát hiện có nam sinh cố ý nhìn mình, trong lúc vô tình hai người có nhìn nhau một lần, nam sinh kia ngại ngùng mỉm cười với cô, khiến cho Hứa Tri Ý có chút mơ màng không hiểu.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Chu Ngạn lại tổ chức đi hát ở KTV, Hứa Tri Ý không quen bung xoã ở trước mặt nhiều người như vậy, chỉ ngồi yên lặng trong góc, còn Trần Tiên Tiên thì đã sớm nhập hội bọn với họ, hát đến quên cả trời đất.

Bỗng dưng, chiếc sofa bằng da bên cạnh hơi lún xuống, Hứa Tri Ý ngước mắt nhìn qua.

Nương vào ánh đèn lờ mờ trong phòng bao, cô nhận ra đây chính chàng trai luôn nhìn mình vão lúc nãy.

Chàng trai trước mắt đeo kính mặt gọng vàng nho nhã, dáng vẻ cực kỳ thư sinh, mỉm cười rạng rỡ, cậu ta tiến lại gần cô rồi lớn tiếng nói: “Hứa Tri Ý, cậu còn nhớ tôi không?”

“Ờm… Cậu là?”

Hứa Tri Ý nhìn cậu ta, không nhớ ra được người này là ai, mãi đến khi nam sinh lại lớn tiếng nói một câu: “Tôi là Văn Hằng đây, cậu đã quên rồi sao?”

Văn Hằng?

Cái tên này bỗng xuất hiện từ nơi ký ức sâu nhất trong đầu cô.

Lúc mới vào cấp hai, trong lớp học có một cậu béo thường bị người khác bắt nạt, Hứa Tri Ý nhìn không nổi nên đã ra tay giúp đỡ cậu ta một lần. Sau khi xong việc, cậu bạn đã tới tìm cô để cảm ơn, giọng nói ấp a ấp úng: “Tôi… Tôi tên là Văn Hằng. Cảm… Cảm ơn cậu đã giúp tôi.”

Thu hồi lại dòng suy nghĩ, Hứa Tri Ý khó có liên tưởng cậu trai mập mạp yếu đuối và cà lăm trước kia cùng chàng trai cao gầy tuấn tú trước mặt là một.

Cô ngơ ngác mở miệng hỏi, “Cậu là Văn Hằng?”

“Ừm, đã lâu không gặp, Hứa Tri Ý.” Văn Hằng cười nói.

Tôi vẫn luôn nhớ tới cậu.