Say - Đa Nhục Ngư Hoàn

Chương 25



Hứa Tri Ý đi vào trong nhà, trên sàn là một đống lộn xộn, cô đi vòng qua những mảnh vỡ thủy tinh, tiến về phía Tông Diễn, ôm anh vào trong ngực.

Tông Diễn sửng sốt, sau đó vòng tay qua người cô.

Mùi trái cây đặc trưng trên người cô gái tràn ngập trong mũi anh, ngọt ngào đến mê người, mang đến một sự yên lòng không thể giải thích được.

Hai người vẫn không hề lên tiếng, cứ im lặng như vậy, để mặc cho thời gian âm thầm trôi đi.

“Không tò mò sao?” Tông Diễn hỏi.

“Anh sẽ nói cho em biết chứ?”

Tông Diễn ngẩng đầu lên từ ngực cô, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc, “Anh sẽ.”

Cây ngô đồng ngoài cửa sổ bị gió thổi lay động, rèm cửa nhẹ lắc lư, thời gian chợt quay ngược về quá khứ.

Lúc Tông Hàn còn trẻ, dáng vẻ cực kỳ anh tuấn, hơn nữa còn biết cách ăn nói nên dễ dàng dỗ cho các cô gái trẻ tuổi vui vẻ, và Nghiêm Mạt – mẹ của Tông Diễn cũng không phải là ngoại lệ.

Nghiêm Mạt trước kia là một nữ sinh kiêu ngạo lạnh lùng, bà ta vốn khá chướng mắt Tông Hàn, nhưng Tông Hàn lại bám rít theo đuổi Nghiêm Mạt suốt hai năm, ngoài ra còn dùng những lời có cánh khiến cho Nghiêm Mạt từ từ xiêu lòng, cuối cùng bị ông ta bắt vào tay.

Quen nhau được mấy tháng thì bọn họ quyết định kết hôn, vì Nghiêm Mạt có thai nên bắt đắc dĩ phải lựa chọn kết hôn, không ngờ sau khi về chung một nhà, bà ta mới nhìn rõ bộ mặt thật của Tông Hàn.

Tông Hàn ngoại tình ở bên ngoài trong thời gian Nghiêm Mạt mang thai, đàn ông có lần đầu thì sẽ có vô số lần sau, ông ta âm thầm lừa dối suốt ba năm, lúc đầu cuộc sống vợ chồng vẫn bình thường, Nghiêm Mạt không hề nghi ngờ gì, nhưng sau đó không biết từ đâu mà bà ta có được bằng chứng ông ta ngoại tình, từ ngày đó, hai người bắt đầu cãi nhau mỗi ngày, lâu dần Tông Hàn cũng không trở về nhà nữa.

Khi đó Tông Diễn chỉ mới 3 tuổi, anh im lặng nhìn xem hết tất cả, im lặng nhìn Nghiêm Mạt bạo lực lạnh với mình.

Bởi vì Tông Hàn, Nghiêm Mạt cũng bắt đầu chán ghét đứa con trai này, vì mang thai anh mà bà ta mới bất đắc dĩ kết hôn, tính tình kiêu ngạo xúi giục bà ta không được cúi đầu trước một ai, cho nên không lâu sau đó, bà ta quyết định ly hôn Tông Hàn.

Quyền nuôi con được phán quyết cho Nghiêm Mạt, dù không thích Tông Diễn, nhưng anh vẫn chảy cùng một dòng máu với bà ta, sau đó bà ta dẫn theo Tông Diễn dọn tới sống ở khu chung cư hiện tại.

Mới đầu, bà ta cũng muốn thử làm một người mẹ tốt, nhưng vì là lần đầu làm mẹ và do tính cách vốn có của mình, khiến cho phương pháp giáo dục của bà ta biến thành một loại áp lực.

Từ khi Tông Diễn còn nhỏ, Nghiêm Mạt đã đưa ra những yêu cầu rất nghiêm khắc, yêu cầu anh phải đứng nhất trong mỗi năm học, dù bất kỳ vấn đề gì cũng phải làm thật hoàn hảo, còn cấm anh không được chơi với những người bạn cùng tuổi, cảm thấy những đứa trẻ bướng bỉnh đó sẽ dạy hư anh.

Cho nên sau khi nhìn thấy Hứa Tri Ý và Tông Diễn càng ngày càng thân thiết, bà ta đã ra mặt cảnh cáo cô, nhưng khi đó Hứa Tri Ý vẫn còn là một thiên thần nhỏ ngây thơ, cô cảm thấy Tông Diễn rất thích chơi cùng mình nên luôn xem nhẹ lời nói của Nghiêm Mạt, vẫn chơi với Tông Diễn như cũ.

Lại sau đó, có một người đàn ông theo đuổi Nghiêm Mạt, đối phương vừa có tiền vừa có sự nghiệp, nhưng nhược điểm duy nhất là đã có một đứa con, sau khi Nghiêm Mạt suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng vẫn lựa chọn tái giá, bởi vì bà ta rất nóng lòng muốn thoát khỏi cuộc sóng áp lực và buồn tẻ bây giờ.

Khi đó Tông Diễn chỉ mới 8 tuổi, Nghiêm Mạt bỗng nhiên đối xử với anh vô cùng dịu dàng, quan tâm lo lắng hết mực. Mới đầu, Tông Diễn còn cảm thấy vừa vui vừa sợ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên mẹ dịu dàng với anh như vậy, nhưng chỉ vài ngày sau đó, Nghiêm Mạt đột nhiên thu dọn hết đồ đạc, chỉ để lại một số tiền lớn cho Tông Diễn, trước khi đi bà ta còn nhẹ nhàng ngồi xổm xuống nhìn Tông Diễn, nói với anh: “Tiểu Diễn ngoan ngoãn nghe lời nhé, mẹ muốn ra ngoài một thời gian, tiền cũng đã để sẵn cho con rồi, con phải học cách tự chăm sóc chính mình, có thời gian mẹ sẽ lập tức trở về thăm con.”

Không đợi Tông Diễn trả lời, Nghiêm Mạt xách theo vali rời đi, chẳng hề ngoảnh đầu nhìn lại.

Tông Diễn đâu có ngốc, anh đứng ngoài ban công nhìn mẹ mình ngồi lên một chiếc xe hơi màu đen đắt tiền, có một người đàn ông diện mạo anh tuấn dịu dàng mở cửa ghế phụ cho mẹ anh, hai người vừa nói vừa cười, cuối cùng nghênh ngang chạy đi.

Một giây đó, Tông Diễn mới biết rõ bản thân đã thật sự bị vứt bỏ.

Anh không khóc không quậy phá, tự mình nấu cơm giặt giũ, mọi chuyện sau này cứ tiếp diễn như thế.

Sau khi nghe xong, đôi mắt Hứa Tri Ý ướt đẫm, lại ôm chặt lấy Tông Diễn một lần nữa.

Cô không thể tin được, Tông Diễn đã làm cách nào để có thể bình tĩnh nói ra những việc này? Hoá ra ở nơi mà cô không biết, Tông Diễn đã phải âm thầm chịu đựng quá nhiều những khoảnh khắc cô đơn và đau khổ thế này.

Trước kia cô vẫn luôn cho rằng, Nghiêm Mạt ít khi trở về nhà là bởi vì bận rộn công việc, nhưng sau đó lại dần dần phát hiện ra, bất cứ lúc nào Tông Diễn cũng chỉ ở một mình, cho nên chỉ cần có thời gian rảnh cô sẽ chạy qua nhà tìm anh.

Nhưng từ nhỏ anh đã phải sống như vậy rồi, Hứa Tri Ý không cách nào tưởng tượng được, rốt cuộc ngày bé anh đã làm thế nào để chịu đựng cuộc sống thế này.

Nghĩ đến hình ảnh một cậu bé lẻ loi trong căn nhà trống trải, Hứa Tri Ý đau lòng bật muốn khóc, dùng sức ôm chặt anh hơn.

Tông Diễn bất đắc dĩ thở dài một hơi, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khoé mắt cô, “Sao lại khóc rồi?”

“Đau lòng cho anh không được hả……”

Tông Diễn cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, xem cô như một bảo vật trân quý, “Bé cưng, nếu không có em xuất hiện, có lẽ bây giờ anh chẳng khác gì một người máy, không có tình cảm, càng không có trái tim.”

Chỉ biết làm những việc này một cách tê liệt, giống như một cái xác không hồn.

Nếu như vậy, có thể anh sẽ không hiểu được, rốt cuộc bản thân mình có ý nghĩa gì trong cuộc đời này.

“Cho nên anh không thể sống thiếu em, bé cưng à……”

Tông Diễn ôm chặt cô vào trong ngực, ghì chặt như thể muốn khảm cô vào trong xương cốt của mình.

Bây giờ anh không còn gì cả, thế nên rất sợ sẽ mất đi Hứa Tri Ý…..

“Em sẽ luôn ở đây.”

Hứa Tri Ý đáp lời, xoa dịu nỗi bất an trong lòng Tông Diễn, anh yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng bọn họ không biết, ai có thể đoán trước những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai?

Ai có thể ngăn chặn mọi nhân tố nguy hiểm ập đến?