Say - Đa Nhục Ngư Hoàn

Chương 27



Sau khi điền nguyện vọng xong, Hứa Tri Ý bắt đầu cân nhắc đến sinh nhật của Tông Diễn.

Vào ngày sinh nhật, Hứa Tri Ý chuẩn bị sẵn hết mọi thứ, chỉ đợi đến buổi tối để tạo bất ngờ cho anh.

Nhìn thì như chỉ là một ngày bình thường như thường ngày, mỗi người đều bận bịu với việc của mình, có lẽ sẽ có một chuyện kinh hỉ hoặc không may xảy ra, nhưng Hứa Tri Ý không để ý nhiều như vậy, cô còn khẩn trương hơn nhân vật chính – Tông Diễn.

Thật ra Tông Diễn không quan tâm đến sinh nhật mình lắm, còn Hứa Tri Ý lại ghi tạc nó trong lòng.

Ráng chiều, mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà dần khuất bóng, Hứa Tri Ý gửi tin nhắn cho Tông Diễn, rủ anh 8 giờ rưỡi tối đến chỗ cũ ngoài bờ sông gặp cô.

Đây là thánh địa chơi đùa của hai người khi còn nhỏ, nhưng sau khi lớn lên, bọn họ lại hiếm khi đi đến đây, nơi này cũng đã sớm trở thành địa điểm chụp ảnh của những người nổi tiếng trên mạng.

Đợi một lát, vẫn không thấy Tông Diễn trả lời, Hứa Tri Ý tưởng anh đang bận.

Cô đã ra bờ sông từ nửa tiếng trước, lúc này trời đã sập tối, những toà nhà cao tầng cũng đã sáng đèn, gió đêm se lạnh, mặt nước lấp lánh tĩnh lặng, loé lên những tia sáng.

Hứa Tri Ý ngồi xuống một tảng đá lớn, không biết tại sao lòng cô lại có chút buồn bực, như thể dự cảm được sắp có chuyện gì đo xảy ra, cô lắc lắc đầu, xua xua xua, cứ suy nghĩ tầm bậy tầm bạ.

Cô nhìn điện thoại một lần nữa, Tông Diễn vẫn không trả lời như cũ, đã hai tiếng từ khi cô gửi tin nhắn đi, nếu là bình thường, chỉ cần cô vừa gửi tin nhắn là Tông Diễn sẽ trả lời lập tức, cho dù có bận việc gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bao giờ nhắn lại lâu thế này.

Hứa Tri Ý nắm chặt điện thoại, đè nén sự bất an trong lòng, lặng lẽ ngồi ở đấy đợi anh.

Vì muốn tạo bất ngờ cho Tông Diễn, cả ngày hôm nay cô không đi tìm anh, thế nên cũng không biết rốt cuộc anh đang làm gì.

Chẳng mấy chốc, còn mười phút nữa là 8 giờ rưỡi, có rất nhiều du khách đứng chụp ảnh bên bờ sông, cô nhìn trái nhìn phải, trước sau vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc.

Cô gọi vài cuộc điện thoại cho Tông Diễn nhưng toàn bộ đều thông báo đã khoá máy, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc.

Hứa Tri Ý không biết bản thân đã đợi bao lâu, gió đêm không ngừng thổi bay tán loạn mái tóc của cô, du khách xung quanh lục tục rời đi, tim cô cũng dần lạnh đi.

Cô đã ngồi đây rất lâu, cơ thể có hơi cứng đờ, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen không trăng, con ngươi trong veo mờ đi một chút.

Hình như đây là lần đầu tiên Tông Diễn thất hứa, cô đã đợi hơn hai tiếng nhưng vẫn không từ bỏ, kiên trì đợi anh như cũ.

Cô tin tưởng Tông Diễn.

……

Lúc Tông Diễn ra khỏi Cục Cảnh Sát đã gần 11 giờ, cả người đều mệt mỏi vô lực, hai mắt chua xót, tròng trắng còn xuất hiện tơ máu.

Anh mở điện thoại vừa sạc được một chút, trên màn hình hiện lên rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, trong lòng Tông Diễn hoảng hốt không thôi, vội vàng chạy về hướng bờ sông.

Nơi này cách bờ sông không xa, chỉ cần mười phút là có thể tới.

Tông Diễn vừa chạy vừa gọi điện cho Hứa Tri Ý, bên kia vẫn luôn tắt máy, có thể là hết pin rồi.

Như có một bàn tay bóp chặt trái tim anh, khiến anh hít thở khó khăn, chỉ biết hy vọng rằng Hứa Tri Ý còn đợi anh ở đấy.

Lúc Tông Diễn đến nơi, quả nhiên nhìn thấy một dáng người nhỏ xinh ngồi bên bờ sông, cô vẫn chưa rời đi.

Trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi xuống, anh chạy tới, ngồi xổm trước mặt cô, thở hổn hển nói: “Bé cưng…”

Hứa Tri Ý ngước mặt lên từ giữa hai đầu gối, nở một nụ cười: “Cuối cùng anh cũng tới rồi.”

Tông Diễn nhìn đôi mắt đỏ ửng lên của cô, trong lòng hoảng sợ, lập tức ôm cô vào trong lòng ngực, “Xin lỗi bé cưng, nhà anh xảy ra chút chuyện, bận rộn tới bây giờ mới xong.”

Im lặng vài giây, người trong lòng không nói tiếng nào, sau đó bỗng dưng bên tai Tông Diễn vang lên tiếng nói ngọt ngào mềm mại của cô.

“Tông Diễn, sinh nhật vui vẻ.”

Nghe xong, cơ thể Tông Diễn đơ ra một chút, mấy ngày nay anh luôn bận tối tăm mày mặt, sớm quên mất sinh nhật của chính mình, không ngờ cô vẫn còn nhớ rõ, à không, nói đúng hơn là cô vẫn luôn nhớ đến nó như in.

Tông Diễn ôm cô càng chặt hơn, kìm lòng không đậu hôn nhẹ lên tai cô, liên tục nói: “Cảm ơn bé cưng, cảm ơn…..”

“Được rồi!” Hứa Tri Ý đẩy anh ra, nhìn anh bằng vẻ mặt ranh mãnh, hỏi: “Anh đoán thử xem lần em đã chuẩn bị món quà gì cho anh.”

“Ultraman?”

Hứa Tri Ý trầm mặc một lát, có lẽ đây là món quà cô có thể tặng, không thể trách Tông Diễn lại nghĩ như vậy, trước ki cô đã tặng anh cho đủ loại quà sinh nhật, buồn cười có, kỳ lạ cũng có.

“Không phải đâu, anh mau nhắm mắt lại đi!”

Anh nghe theo lời Hứa Tri Ý nhắm mắt lại, sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi, “Có thể mở mắt rồi.”

Vào khoảnh khắc Tông Diễn mở mắt ra, Hứa Tri Ý cũng mở hộp quà, bên trong là hai chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng đơn giản, mặt trên của mỗi chiếc nhẫn đều có khắc chữ cái đầu tiên của tên đối phương, nhưng nhìn lại có chút cong cong vẹo vẹo, Hứa Tri Ý mỉm cười xấu hổ, “Em đã đến tiệm DIY để tự làm nó đó, do em không khéo tay lắm nên khắc chữ không được đẹp, anh đừng chê nha!”

Tông Diễn ngây ngẩn cả người, như thể anh không ngờ rằng quà tặng sẽ là thứ này, niềm vui bất tận tuôn trào trong lòng, nhưng lo lắng cũng đến cùng theo đó.

“Không đâu bé cưng, anh rất thích món quà này.”

Rất thích rất thích, thích đến không kiềm chế được.

Hai người đeo nhẫn cho nhau, đều cực kỳ vừa vặn, Tông Diễn cúi người hôn lên môi cô, tình yêu say đắm trào dâng mãnh liệt, không thể tìm ra từ ngữ nào để miêu tả.

Bóng đêm như nước, ánh sáng hiu hắt lập loè, bọn họ đứng bên bờ sông tĩnh lặng, dưới cây cầu tấp nập dòng người, giữa làn gió tươi mát trong lành, ôm hôn nhau quên cả trời đất, dường như chỉ còn lại hai người trong thế giới ồn ào và hỗn loạn này.

Trong lúc hôn, dường như Hứa Tri Ý như nếm được một chút mùi vị mặn chát, nhưng nụ hôn quấn quýt dịu dàng đã khiến cô xem nhẹ điểm này.

Mơ màng mụ mị, Hứa Tri Ý thậm chí còn không biết rốt cuộc bọn họ đã trở về nhà từ lúc nào, đợi đến khi nhận ra, Tông Diễn đã sớm đè cô trên giường, ăn sạch cô từ trên xuống dưới.

Hứa Tri Ý bị đâm đến thần hồn điên đảo, d*m thủy chảy ròng, khoái cảm quá mức bào mòn tâm trí cô.

Hình như hôm nay Tông Diễn có chút mất khống chế, lăn lộn cô rất nhiều lần nhưng vẫn chưa có ý định dừng lại, giữa lúc mơ màng, cô nghe thấy Tông Diễn nói, “Xin lỗi bé cưng…. Thật sự xin lỗi…..”

Hứa Tri Ý không biết anh đang xin lỗi vì chuyện gì, cô bị làm đến mức rên rỉ liên tục, nhiều lần muốn hỏi nhưng lại không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Trước khi ngất đi, dường như cô thoáng nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng ươn ướt của Tông Diễn, như thể anh vừa mới khóc.

Nhưng tại sao anh lại khóc vậy….

“Chờ anh…… Được không……” Giọng nói Tông Diễn khàn khàn, xen lẫn một chút run rẩy và bi thương.

Hứa Tri Ý còn chưa kịp suy nghĩ thì đã rơi vào hôn mê vì quá mệt.