Say Đắm Em

Chương 3: Người Tốt



Nguyễn Tích sống hai mươi mốt năm qua mà chưa tiếp xúc với người như vậy bao giờ, bàn tay nhỏ nhắn cứng đờ, phản ứng chậm mất nửa nhịp.

Không biết là nên giải thích về cái thẻ phòng này trước...

Hay là xem lại thân thể của mình, nó kém phát triển đến mức đi ra ngoài bị người khác xem thành trẻ vị thành niên sao?

Cô chớp chớp đôi mắt đen nhánh, theo bản năng nhìn người đàn ông trẻ tuổi này thêm vài lần.

Khuôn mặt và giọng nói này của anh rất hợp đấy, đều là cảnh đẹp ý vui, làn da trắng sáng lạnh lùng, ngũ quan trên mặt tinh xảo, cho dù ở gần cũng không nhịn được nhìn kỹ.

Mà ngay tại giờ khắc này, ánh đèn ở hành lang đúng lúc chiếu vào lông mày chây lười của anh, làm Nguyễn Tích kinh ngạc phát hiện người đàn ông này có một nốt ruồi son ở ngay đuôi mắt, màu sắc rất nhạt.

Lại ngoài ý muốn...quyến rũ lòng người.

Dựa vào khuôn mặt này cũng có thể lý giải ——

Người này vì sao lại quen với việc phụ nữ chạy tới đưa thẻ phòng.

Nhưng có vẻ như ánh mắt của anh không tốt lắm?

Trầm mặc một lát.

Nguyễn Tích thấy khóe môi của anh cong lên, trong mắt lộ ra ý cười không rõ nghĩa, chờ phản ứng của mình, cô mới bỗng hoàn hồn, đầu nhanh chóng quay lại. Ngón tay yếu ớt nắm chặt tấm thẻ phòng rồi lại đưa đến gần anh thêm một tấc.

Ngọn đèn sáng ngời, đến mức cho dù người có độ cận cao nhìn cũng có thể nhìn rõ chữ.

Thật là một cử chỉ ân cần còn thiện lương...

Sợ anh tuổi còn trẻ đã bị mù, thấy không rõ.

"Anh à——cái này rơi ra từ túi áo anh."

Giọng cô gái nhẹ nhàng mềm mại, lời nói còn mang theo chút khiêu khích.

"..."

Không khí xung quanh như đóng băng.

Nguyễn Tích cố gắng không chớp mắt, cô thấy lông mày của anh khẽ nhíu.

Ngay lúc cô cong môi buồn cười nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, chuẩn bị bày ra dáng vẻ chị đây không so đo với tiểu nhân, tha thứ cho thái độ của anh trước đó...

"À——"

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lập tức khôi phục lại bình thường, ngón tay thon dài lấy tấm thẻ phòng đen trong tay cô, ngữ điệu chậm chạp lười nhác, nghe có vẻ qua loa nói: "Cô đúng là người tốt."

"Ding" một tiếng.

Cô được anh gán cho danh người tốt ngay tại chỗ(*).

(*): khúc này đọc convert hông hiểu, tra từ điển cũng hông hiểu nên mình để theo cảm giác. Câu gốc tiếng Trung: 当场给她发了张好人卡。

Nguyễn Tích không nghĩ rằng anh có thể làm được điều này mà mặt không đỏ, tim không đập, cô bị anh làm cho bối rối.

Hàng mi cong vút của cô run rẩy, chiếc váy đen làm thân hình càng thêm nhỏ bé và yếu ớt, yên tĩnh đứng ở hành lang tựa như một cô gái ngoan ngoãn bị bắt nạt đến phát khóc.

Đoạn Dịch Ngôn cụp mắt xuống, cho dù tính cách anh có vô lại đến đâu cũng không muốn chọc cho đứa trẻ vị thành niên này khóc, vậy nên anh rút lại ba phần lạnh nhạt ở giữa lông mày, môi mỏng khẽ động, lời nói có chút ấm áp: "Ba mẹ của em đâu?"

Không gian yên tĩnh một giây.

Nguyễn Tích khó có khi không lên tiếng, giam chính mình vào thế giới nội tâm.

Một phần cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của chính mình, tránh xúc động, một phần nhịn không được mà phun ra mấy câu chất vấn:

[ Aaaaa! Tại sao trên đời này lại có một người đàn ông như vậy! Tôi đường đường là một tiểu công chúa giàu có rủ lòng thương đi làm việc thiện tại sao lại phải chịu sự ấm ức này? Chỉ vì anh ta có khuôn mặt đẹp trai thôi sao?]

[Cũng không biết anh ta tên gì, người có thể mặc áo sơ mi trắng đến dinh thự này...Một là thiếu gia nhà giàu, hai là nhân viên phục vụ. Anh ta thuộc vế trước hay vế sau đây?]

Ngay lúc Nguyễn Tích sắp phun ra mấy câu trách mắng thì lại thấy ngon thay thon dài của người đàn ông trước mặt thản nhiên xoay xoay cái thẻ phòng, hiếm khi kiên nhẫn lặp lại câu hỏi, còn làm vẻ trách nhiệm: "Ba mẹ em nghĩ gì mà lại để em đi lạc qua đây?"

"..."

Lời nói của anh làm Nguyễn Tích bỗng nhớ ra.

Tô Nghi cũng không đáng tin cậy lắm, đã mười phút trôi qua rồi, người đâu?

Cô mờ mịt ngẩng đầu, nhìn quanh hành lang rộng rãi không một bóng người, hơi lo rằng khả năng cao là đêm nay mình phải ở đây cho muỗi đốt...

Bản năng sinh tồn mạnh mẽ trồi lên, áp xuống tất cả tiêu cực.

Nguyễn Tích lập tức dùng đôi mắt to tròn nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đang đứng nhàn nhã, thuận theo ý anh, hóa thân thành một đứa trẻ vị thành niên, dùng âm thanh tội nghiệp nói: "Em lạc đường, anh ơi, anh có thể dẫn em đến tiệc từ thiện của Tô gia không?"

Sắc mặt Đoạn Dịch Ngôn không thay đổi, ánh mắt dừng tại khuôn mặt cô vài giây, rồi lại nhét hai tay trở lại túi quần, lười biếng cất bước đi về phía trước, vứt ra một câu: "Đi theo tôi."

Viên Bá phủ có cách thiết kế rất phức tạp, nhưng anh lại đưa cô đến sảnh tiệc dễ dàng như đang đi dạo trong nhà mình.

Lúc đến nơi.

Nguyễn Tích ngẩng đầu nhìn về người đàn ông cách cô hai bước, muốn gọi lại thôi.

Đoạn Dịch Ngôn quay người đứng lại, điện thoại trong túi quần Tây đột ngột vang lên, anh không vội nghe máy, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua cô.

Nguyễn Tích đối mặt với anh, không hiểu sao có chút xấu hổ. Như là muốn che đậy cảm giác xấu hổ đang dâng trào, cô chủ động nở một nụ cười thân thiện: "Anh còn nhớ không, chúng ta gặp nhau một lần trên máy bay rồi đấy, lúc đó anh ngồi cạnh tôi..."

Cô muốn nói rằng bỏ qua sự việc nhỏ xảy ra lúc nãy thì hai chúng ta rất có duyên đấy.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo,

——cô liền hối hận, đến mức muốn cắn đầu lưỡi mình tự sát ngay tại chỗ.

Bởi vì Nguyễn Tích rõ ràng thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của anh, thần sắc cứ như đang đùa cợt nói——"Cô quả nhiên là đến đây lấy cớ bắt chuyện."

"..."

Cô có thể giải thích!

Anh không cho đối phương cơ hội này, ngữ điệu chậm rãi thốt ra một câu: "Đi đi, tôi biết rồi...Đi vào tìm ba mẹ đi."

Nguyễn Tích không nói nên lời, cô sững người nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt biến mất ngay cầu thang.

Ngay khi cô phản ứng kịp, môi cô giật giật, muốn ngăn anh lại.

"Tiểu tiên nữ!"

Một giọng nam vô sỉ quen thuộc vang lên phía sau, cắt ngang lời cô.

Nguyễn Tích nhìn qua phía phát ra âm thanh, thấy Tô Nghi đang đến gần. Đã vài năm không gặp, vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ đấy, anh lại không có cảm giác hưng phấn khi gặp cô, gương mặt lộ ra biểu cảm quái dị: "Tớ xuống lầu đi khắp nơi tìm cậu cũng không thấy, vừa rồi cậu đứng nói chuyện với ai thế?"

Lúc đứng ở đầu hành lang xa xa kia, Tô Nghi đã nhìn thấy cô cùng tên bạch liên Đoàn thiếu gia đứng chung một chỗ, khoảng cách rất gần, lại còn nói chuyện rất vui vẻ?

Nguyễn Tích hoang mang, há to miệng hỏi: "Không phải là khách của cậu tối nay sao?"

Ngay khi nghe được những lời này, Tô Nghi dựa vào chỉ số thông minh của mình lập tức đoán được hai người chỉ là vô tình gặp được nhau trên đường.

Anh kéo cổ tay Nguyễn Tích đi nhanh vào sảnh hội phía trong, còn cố ý dùng thân hình chặn chỗ Đoạn Dịch Ngôn rời đi, như là đang đề phòng, không quên dặn dò: "Tên đó không phải người tốt, lần sau không trốn được thì chạy đi!"

"..."

Đây là trường hợp hiếm hoi khi Nguyễn Tích tò mò về một nam nhân, Tô Nghi cho dù không muốn cũng phải nói rõ, anh lấy hai ly rượu vang đỏ từ người phục vụ, đưa cho cô một ly, dừng lại hai giây, sau đó mới dùng giọng điệu quái dị() nói: "Tiểu bạch kiểm(**) cậu gặp lúc nãy là người bị trục xuất khỏi gia tộc trên báo, Đoạn thiếu gia —— Đoạn Dịch Ngôn

(*) Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra (Từ: Leo săn Sư Tử).

(**): người nam có ngoại hình ưa nhìn thường được gọi là tiểu bạch kiểm (小白臉), nghĩa là mặt trắng nhỏ - một cụm từ diễn tả khuôn mặt của chàng trai trắng trẻo và mịn màng. (Theo báo Thanh Niên)

Bữa tiệc có rất nhiều khách mời, họ đều trang nhã vừa giơ Champagne vừa nói chuyện phiếm trong bầu không khí sôi nổi.

Lỗ tai Nguyễn Tích vẫn nghe được ba từ khóa "Đoạn Dịch Ngôn" vô cùng rõ ràng.

Cô ngây người nửa giây.

Tô Nghi làm một gương mặt ghê tởm, thấp giọng nói: "Vòng tròn quan hệ của tên đó đều là những người có thủ đoạn dơ bẩn đến tận xương tủy, tiểu tiên nữ ngây thơ trong sáng như cậu...Đừng dính líu đến tên kia."

Nguyễn Tích không lên tiếng, suy nghĩ, thì ra đây là tên của anh ấy sao?

"Tiểu tiên nữ? Nguyễn đại tiểu thư?"

"A——" Nguyễn Tích chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn anh, lòng khao khát tri thức chết tiệt của cô lại trỗi dậy: "Anh ấy vấy bẩn cậu sao?"

Tô Nghi: "..."

Cái gì mà bẩn hay không bẩn đấy.

Chỉ là một vòng tròn mấy người nhà giàu bài xích những cái ngoài vòng đấy thôi.

Một tay Nguyễn Tích chống cằm, cười nhẹ nói: "Cậu đừng làm loạn nữa...Đêm nay tớ lạc đường, anh ấy có lòng tốt dẫn đường thôi, cũng không phải xác định quan hệ cùng anh ấy ngay tại chỗ, hơn nữa cậu thấy tớ có bao nhiêu người bạn?"

Đừng nói nam giới, nữ giới còn không quá ba người.

Huống chi, cô vừa mới về nước, bình thường cũng không thích tụ họp với người khác.

Cô và thiếu gia phá sản Đoạn Dịch Ngôn là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, cơ bản là không có khả năng sánh vai.

Tô Nghi nghĩ, so với các tiểu thư nhà giàu kiêu căng, sống cuộc đời xa hoa thì thế giới trước kia của Nguyễn Tích chỉ có đàn cello...

Cô tựa như một con rối tinh xảo, từ nhỏ đã nghe theo sự sắp xếp nghiêm khắc của mẹ, không có thời gian riêng tư, luôn cố gắng để trở thành "con nhà người ta" trong mắt của mọi người.

Bốn năm trôi qua, hình dáng cô biểu diễn cello trên sân khấu đã dần trở nên phai mờ.

Tô Nghi trầm giọng hỏi một câu: "Nếu không phải có Thịnh Thịnh tình báo, thì chắc là không ai biết cậu đã tốt nghiệp, còn vừa về nước đâu nhỉ?"

Nguyễn Tích giữ bí mật rất kỹ, không nói cho ai cả.

Cô biết ẩn ý sau câu hỏi của Tô Nghi, gương mặt to bằng bàn tay kia bình tĩnh trả lời: "Tớ có nói với thư ký của mẹ rồi."

Nhưng Nguyễn phu nhân một ngày kiếm bạc tỷ, ngay cả gọi điện cho cô cũng không làm.

Cho nên Nguyễn Tích tình nguyện ở trong căn hộ cũ kỹ của Tang Thịnh Thịnh, tạm thời không quay về nhà họ Nguyễn.

"Bây giờ cậu còn có thể chơi đàn cello không?"

Tô Nghi vừa cẩn thận, vừa quan tâm hỏi cô, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Nguyễn Tích không lên tiếng, cô vô thức nắm chặt ly rượu trên tay, nơi đó bị băng cá nhân che lại, không còn thấy sẹo, nhưng không có nghĩa là nó chưa từng nhuốm màu đỏ tươi.

Một lúc sau, cô nâng ly rượu đến gần đôi môi nhợt nhạt, uống cạn số rượu còn lại.

Tô Nghi rất hối hận, thầm nghĩ đáng lẽ anh không nên nhắc đến chuyện này.

Nói chuyện phiếm vui vẻ với nhau không được hay sao?

Mà Nguyễn Tích uống xong cũng không có chút sa sút tinh thần nào, chỉ chuyển cuộc trò chuyện qua một đề tài khác, chân thành hỏi một câu không ăn nhập gì cả: "Tam Kim, nhìn tớ giống như trẻ vị thành niên chưa lớn lắm sao?"

"?"

Tô Nghi cũng rất nghiêm túc nhìn thử, dưới ánh đèn sáng chói của yến hội, chiếc váy đen Nguyễn Tích mặc trên người làm nổi bật vóc dáng mảnh mai, làn da trắng mịn, gương mặt nhìn có chút ngây thơ, nhưng nhìn thế nào cũng không ra trẻ vị thành niên.

Anh nghĩ như thế, cũng nói thẳng ra: "Cậu không say đó chứ?"

Tửu lượng của Nguyễn Tích không mạnh lắm, có thể uống được một ít.

Cô không say, chỉ là không biết tại sao lại nghĩ đến lời của Đoạn Dịch Ngôn, cho nên mới vô tình thốt ra câu đó. Truyện Dị Giới

Không đợi Tô Nghi trả lời, Nguyễn Tích đã lắc đầu, ý nói không muốn tiếp tục đề tài "trẻ vị thành niên" này: "Thôi, chúng ta nên chuyển đề tài rồi."

Tô Nghi: "Vậy thì chúng ta nói tiếp về thiếu gia phá sản Đoạn Dịch Ngôn kia nhé?"

——anh vẫn không từ bỏ việc "bôi đen" người đàn ông kia.

"..."

Đúng là tính hiếu thắng kỳ lạ của đàn ông.