Say Mê Vị Ngọt

Chương 2: Cookies (2)



Edit: Thoumy

Beta: Chim Tu Căng

=====================

Lục Thất tắm rửa xong, mệt mỏi nằm lên giường, định lướt điện thoại thư giãn một chút rồi mới ngủ.

Đang lúc cô tùy ý lật xem tin tức trên trang web, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cửa sổ quảng cáo, che hơn phân nửa hình ảnh của trang web.

Lục Thất nhìn qua một chút, phát hiện đây là một quảng cáo đề cử trò chơi, nội dung đại khái là từ đầu xây dựng một cửa hàng bánh ngọt, dựa vào bán bánh ngọt để làm giàu.

Phong cách vẽ của trò chơi này rất tinh tế, so với các ứng dụng trò chơi bình thường đã phát triển trên thị trường mạnh mẽ hơn nhiều, vừa nhìn đã biết là rất có tâm huyết. Đáng tiếc hiện tại cô lo lắng tìm việc làm, căn bản không có tinh lực chơi trò chơi.

Lục Thất tiếc nuối thở dài, nhấp vào dấu X trên cửa sổ bật lên, định tắt nó đi.

Không nghĩ tới, bất kể cô nhấp thế nào, cửa sổ bật lên vẫn vẫn không nhúc nhích ở trên màn hình của cô, hoàn toàn không có ý muốn biến mất.

Lục Thất thử một hồi lâu, cũng không thể thành công xóa cửa sổ bật lên, hết kiên nhẫn, cô liền trực tiếp tắt điện thoại di động, ném lên tủ đầu giường, quay đầu ngủ.

Sáng hôm sau, Lục Thất tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, dụi mắt ngồi dậy, vừa ngáp vừa đưa tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại di động.

Trong khi chờ điện thoại bật nguồn, cô chậm rãi đi vào toilet để đánh răng và rửa mặt.

Sau khi rửa mặt trở về, điện thoại di động đã khởi động xong.

Lục Thất cầm lấy điện thoại di động, thuần thục dùng mật mã mở màn hình khóa.

Ánh mắt dừng lại trên mặt bàn điện thoại di động trong nháy mắt, biểu tình của cô ngưng đọng lại.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Chỉ sau một đêm, tất cả các ứng dụng trên điện thoại di động của cô đều biến mất, không sót cái nào! Màn hình vốn đầy ắp, hiện tại trống không, có vẻ vô cùng ảm đạm.

Tuy nhiên, chính xác mà nói, trên màn hình cũng không phải là không có gì - trên đó rõ ràng có thêm một biểu tượng Lục Thất chưa từng thấy qua, là một miếng bánh dâu tây được vẽ rất tinh xảo, bên dưới viết: Tiệm bánh ngọt (đang chờ đặt tên).

Cái gì đây?

Lục Thất nghi hoặc nhíu mày.

Cô ấy chắc chắn rằng mình chưa bao giờ tải xuống ứng dụng này.

Đây thoạt nhìn rõ ràng chính là một trò chơi giải trí, cô vì sinh kế của mình mà bận rộn đến mức chân không chạm đất, bôn ba tìm việc làm đồng thời còn phải tranh thủ thời gian làm thêm việc bán thời gian, làm sao có thời gian chơi trò chơi?

Vì vậy, trò chơi này không thể nào là cô ấy tải được.

Lục Thất trăm mối không giải thích được.

Trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, cô đột nhiên nghĩ đến, đây không phải là trò chơi được đề cử trong quảng cáo tối hôm qua không xóa được chứ?

Nếu thật sự là như vậy, tám phần là sau khi cô gọi quảng cáo kia, điện thoại di động bị cấy virus, khiến cho hệ thống xóa toàn bộ ứng dụng cô tải xuống, còn tự động tải xuống trò chơi này.

Lục Thất tức giận ấn vào biểu tượng trò chơi, muốn gỡ cài đặt toàn bộ app.

Không nghĩ tới, cô vừa chạm vào miếng bánh dâu tây kia, đầu ngón tay liền cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng, trong đầu cũng theo đó vang lên một giọng nói trẻ con lạnh như băng: "Chúc mừng bạn thành công kế thừa tiệm bánh ngọt, hệ thống sắp đưa bạn đến cửa hàng. "

Hả? Cái gì vậy?

Lục Thất vẻ mặt mông lung.

Không đợi cô kịp phản ứng, điện thoại di động liền phát ra một chùm ánh sáng mạnh, bao chặt cả người cô, hút vào trong điện thoại di động...

"Này, tỉnh lại." Một đạo đồng âm không có tình cảm vang lên bên tai Lục Thất.

"À..." Lục Thất mơ mơ màng màng mở mắt, cố gắng hồi tưởng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ồ, phải, đó là trò chơi di động chết tiệt kia!

Lục Thất vỗ đầu một cái, nhớ tới sau khi mình nhấp vào biểu tượng trò chơi, trước mắt đột nhiên hiện lên một chùm ánh sáng mạnh, sau đó cả người lâm vào hôn mê.

Không phải là điện thoại di động phát nổ, bắn cô ấy lên thiên đàng đấy chứ?

Lục Thất vội vàng cúi đầu nhìn thân thể mình, ừm, tứ chi hoàn hảo, trên mặt đất cũng còn có bóng, hẳn là còn sống. Cô không yên tâm, lại véo mình một cái, cảm giác được đau đớn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "May mắn, không có chết".

"Nha đầu ngu xuẩn, cô chỉ là chịu không nổi ma lực truyền tống, bị chấn động đến ngất mà thôi, làm sao có thể chết!" Thanh âm vừa rồi đánh thức cô lại vang lên, âm điệu có chút tức giận thở hổn hển.

"Ai?" Lục Thất cả kinh, theo bản năng giương mắt nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh.

Người nói chuyện là một cậu bé, không cao, cơ thể gầy. Cậu mặc đồng phục màu trắng chỉnh tề, tóc được chải tỉ mỉ, khuôn mặt tuấn mỹ không giống người thường còn mang theo chút mập mạp trẻ con, thoạt nhìn giống như cậu chủ nhỏ từ nhà giàu trộm chạy ra.

"Cậu bạn nhỏ, vừa rồi là cậu đang nói chuyện với tôi sao?" Lục Thất có chút hoài nghi lỗ tai mình, thăm dò hỏi.

Cậu bé lập tức đen mặt: "Tôi không phải là một đứa trẻ, tôi là trợ lý hệ thống của cô."

"Trợ lý hệ thống?" Lục Thất hoang mang nhíu mày, không khỏi hoài nghi mình có phải đã lớn tuổi hay không, bắt đầu nghe không hiểu lời của trẻ con nói.

"Cô được thừa kế một tiệm bánh ngọt, biết chưa?" Cậu bé cũng nhíu mày, cảm thấy cô có chút phản ứng chậm chạp, trong ánh mắt có thêm một tia ghét bỏ, "Để kinh doanh tốt tiệm bánh ngọt này, cậu cần ràng buộc một hệ thống kinh doanh ẩm thực. Mà tôi, là trợ lý hệ thống của cô, hiểu chưa?

Lục Thất trong lúc nhất thời không tiêu hóa được nhiều tin tức như vậy, cảm giác đại não có chút choáng váng.