Say Song Bích

Chương 19: Lại đến cửa



Lam Hi Thần rời đi không bao lâu, có một người giấy nhỏ màu đỏ loạng choạng lảo đảo đi theo, không sai, chính là Ngụy Vô Tiện. Không phải Ngụy Vô Tiện hắn kiêu ngạo, mà thực tế là hắn quá giỏi, mặc dù hắn không thể phá vỡ kết giới của Lam Hi Thần ngay lập tức, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách, chỉ là tốn thêm một chút thời gian mà thôi.

Hơn nữa bởi vì những lời nói của Lam Hi Thần, hắn cũng không muốn rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn có thể cảm giác được nếu như hắn thật sự không để ý đến tâm ý của Lam Trạm, cứ lo tự mình rời đi, thì e rằng hắn thật sự sẽ không thể đến Vân Thâm nữa. Hắn không muốn sau này phải hối hận.

Nghe được những gì môn sinh vừa rồi nói, Ngụy Vô Tiện tất nhiên rất lo lắng Giang Trừng và Lam Hi Thần xảy ra xung đột. Lúc này mới lợi dụng người giấy đi xem thử tình hình. Hắn không biết tình huống hiện tại của Lam Hi Thần thế nào, nhưng ngay cả loại chuyện như bắt trói người khác cũng làm ra được, thì sợ rằng Giang Trừng cũng không đòi được thứ gì tốt.

Nhưng mà rất muốn nhìn thấy Giang Trừng chịu thiệt...... Khụ khụ, không phải, là sợ Giang Trừng chịu thiệt, dù sao chính là không thể yên tâm. Tuy nhiên với đôi tay đôi chân nhỏ xíu này của người giấy, làm sao theo kịp, càng đừng nói đến những đường vòng bảy tám ngã rẽ này của Lam gia khiến hắn choáng váng. Không có gì bất ngờ, Ngụy Vô Tiện đã lạc đường.

Nghĩ hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng tính là khá lâu, thế mà không nhìn ra đường đi chỉ vì vấn đề góc nhìn, danh tiếng cả đời á! Mất rồi! Người giấy nhỏ chán nản kéo lê bước chân nhẹ hều đi trên lan can được chăng hay chớ, chợt thấy trước mắt tối sầm, Ê! Ai nắm đầu hắn vậy!

"Wow ~ Có thể cử động nha!"

Một đứa bé ngọng nghịu nâng người giấy nhỏ lên, bên cạnh là một nữ tử mặc hồng y, chính là Ôn Tình.

Ôn Tình nói: "A Uyển, ngươi không phải còn muốn ăn bánh ngọt sao? Đừng nhặt đồ lung tung dưới đất, dơ tay."

Mẹ kiếp, Ngụy Vô Tiện không khỏi run rẩy, hắn hoàn toàn không quen với giọng điệu miễn cưỡng xem như là dịu dàng của Ôn Tình. Nhưng cũng thật khéo, đang lo lắng không có ai dẫn đường, thì có người đến. Ngụy Vô Tiện vẫy cánh tay nhỏ bé, đồng thời kêu lên:

"Ôn Tình! Ôn Tình! Ta, nhìn ta nè! Ta là Ngụy Vô Tiện á!"

Ôn Uyển vốn nghe lời Ôn Tình nói vừa định vứt người giấy trong tay đi, nhưng nhìn thấy người giấy cử động, còn có thể nói chuyện. Ôn Uyển hai mắt sáng ngời, tay bất giác dùng lực, Ôn Tình vội vàng cứu người giấy ra.

Ôn Tình cau mày hỏi: "Ngụy Vô Tiện?"

Người giấy đáp: "Đúng vậy! Đúng vậy! Là ta đây!"

Ôn Tình nhìn con người giấy đáng buồn cười này, khóe miệng co rút, ngập ngừng nói:

"Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ dưới cái dạng này, là muốn gây chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: "Ta đây là bị ép không còn cách nào, bị nhốt lại, chỉ có thể nhờ vào cái này để hành động, còn lâu mới là gây chuyện."

Ôn Tình ngẫm nghĩ không phải phòng ngủ của Lam thị Song Bích ở gần chỗ này hay sao, không khỏi nhận ra sự thật, xem ra là Song Bích nhốt hắn lại, nhưng không biết rốt cuộc có phải vì xem hắn là tà ma ngoại đạo hay không, hay là vì nguyên nhân nào khác, hoặc là...... Ôn Tình nghĩ đến người say rượu, có thể hoàn toàn không có lý do gì cả, chỉ là Ngụy Vô Tiện vừa đụng phải liền bị nhốt lại chăng......

Có lẽ vẻ mặt của Ôn Tình quá mức rõ ràng, nên Ngụy Vô Tiện tức giận nói:

"Phải phải phải, ta ngốc, đâm đầu vào Lam gia, tự chui đầu vào lưới."

Suy nghĩ xoay chuyển, Ôn Tình có thể đến gần nội viện này của Lam gia, xem ra cũng là được cho phép tới giúp chữa bệnh, lập tức ném Giang Trừng ra sau đầu, gấp gáp hỏi Lam Trạm rốt cuộc có vấn đề gì.

Ôn Tình thực sự rất ghét bỏ con người giấy nhỏ này, chủ yếu là do dùng tay xé nên đường viền chẳng đều, lam nham lở nhở, nhìn thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng lại không tiện có ý kiến với Ngụy Vô Tiện, chỉ có thể dẫn Ôn Uyển cùng người giấy nhỏ loạng choạng lảo đảo đi tìm Ngụy Vô Tiện.

***

Nói tới đầu bên kia, Giang Trừng thật ra vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng nghĩ rằng Kim Quang Dao không đến nỗi lấy Lam gia ra đùa cợt, bèn dứt khoát đến cửa tìm người. Nhưng khách khí hơn nhiều so với lúc ở Kim gia, còn đợi người đi truyền tin, chọc cho Kim Tử Hiên kiên quyết đòi đi theo rất tức giận, đều là tìm người, tại sao y không chút khách khí với hắn! Ít nhất hắn còn là tỷ phu tương lai của Giang Trừng đó!

Thôi bỏ đi, còn không biết có tương lai hay không đây. Kim Tử Hiên đuổi theo cũng bắt đầu thấy hứng thú, lúc này hắn đã biết chuyện của Ngụy Vô Tiện không liên quan gì đến lão phụ thân của hắn, nhưng như vậy càng thêm thú vị. Tại sao Lam Hi Thần lại bắt trói Ngụy Vô Tiện, nói chung không thể nào đòi Ngụy Vô Tiện chịu trách nhiệm đối với mấy người ở Cùng Kỳ Đạo đúng không. Kim Tử Hiên hay nghĩ ngợi lung tung hôm nay lại cũng cách chân tướng xa tít tắp.

Lúc này Lam Hi Thần đã xuất hiện, nhưng không hiểu sao lại làm cho Giang Trừng và Kim Tử Hiên cảm thấy người tới không có ý tốt....... Đợi đã, hình như bọn họ mới là người tới!

Giang Trừng tiến lên một bước, hành lễ rồi hỏi: "Nghe nói Lam tông chủ mời Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, không biết có việc này hay không?"

Lam Hi Thần gật đầu mỉm cười đáp: "Ngụy công tử hiện tại quả thật đang làm khách ở Vân Thâm Bất Tri Xứ."

Biểu hiện không có một chút áy náy nào, dù sao Giang Trừng cũng nhìn không ra, y nghi hoặc nhìn Kim Tử Hiên, người sau nhìn ngược lại y với ánh mắt 'Thật sự là hắn', Giang Trừng chỉ có thể quay đầu lại kiên trì hỏi tiếp:

"Nhưng theo ta được biết, Lam tông chủ hình như không hề mời phải không?"

Lam Hi Thần bình tĩnh thừa nhận: "Lúc trước sợ Ngụy công tử không nguyện ý, bây giờ đã nói rõ rồi, có mời thật."

Điều này có nghĩa là trước đó không có mời, vậy tức là nói Lam Hi Thần thực sự đêm khuya chạy đến Liên Hoa Ổ đánh ngất Ngụy Vô Tiện rồi cướp người đi??? Giang Trừng không kềm chế được nhìn về phía Lam Hi Thần, hoài nghi người trước mặt thật sự là Lam thị Song Bích, Lam gia Tông chủ, Trạch Vu Quân, một trong Tam Tôn hay sao?

Hiện trường thật sự ngưng đọng lại, Giang Trừng chẳng hiểu ra sao, Kim Tử Hiên cũng không tiện nói gì, Lam Hi Thần thì không chút e sợ. Trong thời gian ngắn nhân vật trọng yếu của ba gia tộc lặng im đứng ở sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ một cách không thể giải thích. Mà Lam Vong Cơ đã nhận được tin tức đúng lúc đi tới.

Lam Vong Cơ cũng không để ý đến người khác, chỉ hỏi Lam Hi Thần: "Huynh trưởng, tại sao huynh nhốt Ngụy Anh lại?"

Giang Trừng phục hồi tinh thần: "Cái gì?! Nhốt ai? Nhốt Ngụy Vô Tiện á? Lam gia các ngươi dựa vào cái gì nhốt người Giang gia chúng ta!" Hắn biết ngay mà, Cô Tô Lam thị làm sao có thể buông tha không quản Ngụy Vô Tiện, nhìn đi, ghét ác như thù ngay cả Giang gia cũng không quan tâm, trực tiếp đến cửa bắt cóc người luôn! Đây không phải là ức hiếp người ta hay sao? Giang Trừng y không tin, y đánh khô máu với Cô Tô Lam thị bọn họ!

Giang Trừng vung Tử Điện một cái, Lam Hi Thần kéo đệ đệ ra phía sau, Sóc Nguyệt cản lại, hai bên căng thẳng.

Giang Trừng nói: "Ta nói Lam gia các ngươi quả thực là ức hiếp người quá đáng, Lam tông chủ, ngươi tốt nhất nên lập tức thả người ra, Giang gia ta còn có thể bỏ qua chuyện cũ."

Lam Hi Thần mỉm cười, không phải nụ cười khách khí thường ngày hay có, mà là nụ cười do cảm thấy thực sự buồn cười, phong thái của đệ nhất công tử thế gia lúc này hiện rõ không thể nghi ngờ, nhưng những người đang ở hiện trường đều không có tâm trạng để ý, còn bản thân Lam Hi Thần thì trực tiếp phản bác:

"Lam gia chúng ta bắt nạt người khác quá đáng ư? Thật là buồn cười! Rõ ràng là Ngụy Vô Tiện của Giang gia các ngươi ức hiếp người quá đáng! Lại còn bỏ qua chuyện cũ, Giang tông chủ muốn ta thả hắn đi, Hi Thần chỉ có thể nói, làm không được!"

Kim Tử Hiên nhìn Giang Trừng nổi giận đã quá quen rồi, ngược lại Lam Hi Thần thế mà lại tức giận, thật khiến người ta sợ hãi, nói thật, hắn chưa từng nghe nói Trạch Vu Quân tức giận đối với chuyện gì, cũng không biết Ngụy Vô Tiện rốt cuộc đã gây ra hoạ gì.

Giang Trừng cũng có cảm giác giống như Kim Tử Hiên, cơn tức giận này đột nhiên lại không phát ra được, cho nên y thu Tử Điện lại, mặt mày nhăn nhó hỏi:

"Ngụy Vô Tiện rốt cuộc đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì?"

Thật là xấu hổ, vốn tưởng rằng là Lam gia không chiếm lý, bây giờ xem ra hình như Ngụy Vô Tiện đuối lý, Giang Trừng cảm thấy mình quá khổ, rầm rầm tới cửa để chùi mông cho Ngụy Vô Tiện. Đặc biệt là y cả đêm không ngủ vì sợ cái mạng nhỏ của sư huynh không còn, thần kinh luôn căng thẳng, lúc này đột nhiên đảo ngược vị trí vô cùng khó chịu, ấm ức, khá là ấm ức.

Giang Trừng kềm nén giọng điệu, miễn cưỡng giữ lễ nghĩa nói: "Nếu hắn thật sự làm chuyện gì có lỗi với Lam gia các ngươi, thì không cần các ngươi hành động, ta sẽ tự tay phạt hắn."

Chỉ hy vọng không phải là chuyện gì đó đòi mạng. Haizz,đây là chuyện quái gì chứ.