Say Song Bích

Chương 24: Danh phận



Vân Mộng khác với Cô Tô, nơi này dựa vào nước, tầm nhìn rộng lớn, vì thường trồng hoa sen, có vô số lá sen xanh biếc nối tiếp nhau đến tận chân trời, hoa sen dưới ánh mặt trời phản chiếu màu đỏ độc đáo. Mà người Vân Mộng tính cách nhiệt tình, thích ăn cay. Lúc này Ngụy Vô Tiện đang lôi kéo Lam Vong Cơ đi ăn món cay nổi tiếng của địa phương, chủ yếu là hắn muốn ăn.

Nhưng nhìn Lam Vong Cơ ở đối diện ăn cơm mà ngay cả chóp mũi cũng rịn mồ hôi, Ngụy Vô Tiện cười thầm trong lòng, lúc này mới kêu tiểu nhị bưng lên vài món chay. Trong lòng nhịn không được nghĩ tới buổi nói chuyện hôm qua với Giang Trừng.

Lúc đó Giang Trừng kéo hắn ra, cho hắn xem một danh sách quà tặng, hắn vốn tưởng rằng là của sư tỷ, nhưng khi nhìn thấy văn phòng tứ bảo, mĩ ngọc cổ tịch gì đó, liền thắc mắc một câu Kim Tử Hiên cần những thứ này hay sao? Nhưng Giang Trừng nói với hắn đây là hạ sính dành cho hắn.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Hạ sính á? Ta hạ cái gì sính? Không phải Kim Tử Hiên hạ sính cho sư tỷ sao?"

Giang Trừng mặt đầy đau khổ, nghi hoặc hỏi: "Ngươi đã ở Lam gia lâu vậy rồi, thế mà lại không muốn cho người ta danh phận à?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ tới Lam Vong Cơ, mặt già hơi đỏ lên: "Làm gì có, chỉ là cảm thấy ta còn chưa nghĩ thông suốt ấy mà."

Tuy nhiên vẻ trách móc trong mắt Giang Trừng càng lớn hơn: "Lam gia đã cứu chữa cho ngươi như vậy, ngay cả Lam Vong Cơ cũng tự mình ra tay trông chừng ngươi, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể chạy trốn đến nơi nào?"

Thấy Ngụy Vô Tiện nghĩ lại còn sợ hãi, trong lòng thầm nói xem ra Lam Vong Cơ quả nhiên vẫn là Lam Vong Cơ, còn tưởng rằng hai người đã làm hòa, nhưng có lẽ là bị ép không còn cách nào khác mới theo Ngụy Vô Tiện trở về.

Giang Trừng nói tiếp: "Nếu ngươi không có ý định cưới nữ tu người ta, thì ngươi tự mình nói rõ với Lam gia, cứ bám riết người ta như vậy ngươi không xấu hổ sao?"

Ngụy Vô Tiện không nói nên lời, nhìn chằm chằm Giang Trừng: "Nữ tu gì? Ta trước giờ chưa từng gặp nữ tu Lam gia......"

Giang Trừng cau mày, đợi đã, nếu không có nữ tu...... Y trợn tròn mắt nhìn Ngụy Vô Tiện: "Vậy tại sao hồi nãy ngươi nói cái gì chưa suy nghĩ thông suốt? Với lại nếu ngươi không dụ dỗ nữ tu người ta, tại sao Trạch Vu Quân tỏ vẻ giống như ngươi đã làm chuyện tốt gì đó vậy?"

Khụ khụ, Ngụy Vô Tiện đỡ trán, thầm sửa lại trong lòng, không phải nữ tu mà là nam tu, dụ dỗ chính là đệ đệ của Trạch Vu Quân, hơn nữa người rung động trước là Lam Trạm. Nhìn sắc mặt sư huynh nhà mình càng ngày càng đỏ, Giang Trừng cảm giác có gì đó nguy hiểm đang ở trước mắt, Ngụy Vô Tiện lúng túng bối rối nói:

"Nếu ngươi không sợ Lam lão tiên sinh nói, thì thật ra ngươi cũng có thể đi Lam gia hạ sính."

Giang Trừng nghe được giọng nói run rẩy của chính mình hỏi: "Lam lão tiên sinh cho dù có ấn tượng không tốt với ngươi, nhưng chắc là không đến nỗi ngăn cản hai người yêu nhau chứ?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ tới thái độ của Lam Khải Nhân mấy tháng nay, rất là đồng ý, nhưng mặc dù không nói gì hắn nhưng sắc mặt đó thật ra cũng không tốt hơn bao nhiêu, suy nghĩ ngược lại, nếu hắn có một cháu trai như Lam Trạm, hắn cũng sẽ không đưa Lam Trạm cho hắn.

Ngụy Vô Tiện nói: "Chủ yếu là ông ấy yêu quý Lam Trạm như vậy, thời gian đi học lúc trước chỉ hận không bắt ta cách xa Lam Trạm mười ngàn tám trăm dặm, bây giờ phải nói chuyện của Lam Trạm và ta trước mặt ông ấy, ta sợ ông ấy không chịu nổi."

Giang Trừng ngơ ngác, vừa rồi có phải y nghe nhầm cái gì phải không, Lam Trạm á? Lam Trạm là người nào? Hẳn là không phải tên là Lam Trạm đâu đúng không? Lam Trản, Lam Trán, gọi là Lam Trương đều được hết! Tại sao có thể là Lam Trạm được??? Mẹ kiếp, y còn chuẩn bị đồ trang sức bằng vàng bạc, thậm chí còn lôi ra hàng chục khúc vải hoa văn sặc sỡ......

Úi chà, hạ sính cho nam nhân thì phải chuẩn bị cái gì?

Hồi tưởng kết thúc, Ngụy Vô Tiện không khỏi cảm thán vẫn là hắn trải đời nhiều hơn, không quan tâm được yêu hay bị ghét, nhìn bộ dạng hoài nghi nhân sinh đó của Giang Trừng, cũng không biết cần bao nhiêu ngày mới tỉnh người lại.

Nào giống như hắn, Ngụy Vô Tiện quang minh chính đại ngắm nhìn Lam Vong Cơ, nhìn tới đâu hài lòng và đắc ý tới đó, cưới nữ tu cái gì, Lam Trạm đẹp biết bao nhiêu a! Hơn nữa còn đặc biệt tốt! Càng nghĩ càng cảm thấy hắn và Lam Trạm chỗ nào cũng phù hợp, không nhịn được buột miệng nói:

"Lam Trạm! Chúng ta cũng kết hôn đi!"

Căn bản không quan tâm những người xung quanh vừa nghe thấy sẽ chấn động thế nào, chủ yếu là đám đông đang ăn ngon lành thì bị tiếng la to đột ngột này của Ngụy Vô Tiện doạ sợ, đã có vài người (*⊙~⊙) mắc nghẹn. Thật đáng thương.

Lam Vong Cơ gắp một đũa rau xanh để trấn áp vị cay, nghe được lời này, vội vàng nuốt rau trong miệng xuống, nghiêm túc nhìn Ngụy Vô Tiện nói: "Được."

Hai người một đen một trắng, lại còn đều rất tuấn tú như thế, thanh niên mặc hắc y cười vô cùng rạng rỡ, thanh niên mặc bạch y mặc dù nghiêm túc không nói cười, nhưng ánh mắt nhìn thanh niên mặc hắc y lại ôn hòa một cách khó giải thích.

Bầu không khí bên đây đang tốt, nhưng ở phía bên KimLân Đài của Lan Lăng lại không tốt lắm. Chủ yếu là lễ vật chuẩn bị xong rồi, KimTử Huân lại kiếm chuyện với Kim Quang Dao.