Say Song Bích

Chương 36: Rời nhà



Bởi vì Kim Quang Dao ngăn cản kế hoạch xem mắt của Nhiếp Minh Quyết, mà Lam Hi Thần cũng không muốn làm tổn thương Tam đệ của mình lần thứ hai, chủ yếu là tướng phu thê quá khó tìm, tìm được còn phải đi tra xem có phải là tướng phu thê thật sự không, hành động quá khó khăn, Lam Hi Thần chỉ đành trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Nhưng không sao cả, nếu như đã không thể lo lắng cho hạnh phúc của các huynh đệ kết nghĩa, vậy thì quan tâm một chút đến hạnh phúc của đệ đệ ruột. Kết quả không ngờ tới, hai người bọn họ hạnh phúc thì hạnh phúc, thế nhưng thúc phụ lại không chịu để cho bọn họ hợp pháp hóa!

Lam Hi Thần kéo đệ đệ của mình ra hỏi han, rất tức giận vượt qua Ngụy Vô Tiện, người tưởng như đang ngăn cản hắn nhưng biểu tình lại rất hưng phấn, hỏi đệ tử xong tìm đến thúc phụ Lam Khải Nhân.

Lam Khải Nhân chỉ liếc nhìn hắn một cái, Lam Hi Thần lập tức nở nụ cười lễ phép, ngồi xuống.

Lam Khải Nhân bình tĩnh nói: "Chịu quay về rồi?"

Lam Hi Thần có chút áy náy cúi đầu nói: "Là Hi Thần buông thả."

Lam Khải Nhân gật gật đầu, chỉ chỉ vào bàn làm việc phía sau tấm bình phong, đứng dậy nói: "Nếu đã biết thì đi xử lý công việc đi."

Lam Hi Thần cung kính đưa mắt tiễn Lam Khải Nhân rời đi, sau đó bắt đầu nghiêm túc đọc các sự vụ chồng chất gần đây. Điều này khiến cho Ngụy Vô Tiện đang theo phía sau Lam Hi Thần thất vọng kéo Lam Vong Cơ trở về.

Ngụy Vô Tiện thở dài nói: "Lam Trạm, tại sao huynh trưởng ngươi không nói gì vậy?"

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện có chút ủ rũ thất vọng, xoa xoa đầu nói: "Ngụy Anh, ngươi rất muốn làm lễ thành hôn sao?"

Ngụy Vô Tiện siết chặt tay Lam Vong Cơ, chớp mắt nhăn mi nói: "Làm lễ thành hôn xong ta sẽ là người của Nhị ca ca, chẳng lẽ Lam Trạm ngươi không muốn sao?"

Lam Vong Cơ cụp mắt xuống một lát, nở nụ cười với Ngụy Vô Tiện: "Ừm, ta cũng rất muốn."

Ngụy Vô Tiện vui mừng, sau đó liền bỏ qua, hắn xưa nay chính là như vậy, nói đến cùng chỉ là cảm thấy Lam Vong Cơ hình như không thích bọn hắn thành thân nên trong lòng hắn cảm thấy không phục, mới cố ý gây sự với y. Nhưng chỉ cần Lam Vong Cơ có mong muốn giống hắn, thì hắn cũng không gấp nữa.

Hắn chỉ là không biết liệu Lam Trạm có rất muốn thành hôn và trở thành người một nhà với hắn hay không.

Lam Hi Thần ngập trong công việc, chiến đấu đến tận bình minh, khi chuẩn bị đi ngủ thì chợt nhớ ra mình tìm Lam Khải Nhân là có việc! Hắn giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng mí mắt nặng trĩu đã phản bội tấm lòng đệ khống của hắn, một giây cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, Lam Hi Thần khinh thường tu vi của mình không đủ, thế mà lại bị bản năng của cơ thể đánh bại!

Còn Lam Vong Cơ sáng sớm ngủ dậy, như thường lệ đi đến phòng bên cạnh, đắp lại tấm chăn bị đá văng ra cho Ngụy Vô Tiện, sau đó xách giỏ cho thỏ con ăn, tiếp đến sẽ xem thoại bản, vốn là phải đi phòng bếp lấy bữa sáng cho Ngụy Anh, nhưng lúc này Lam Vong Cơ lại đứng ở hành lang ngẩn người.

Y có chút mê man, huynh trưởng hy vọng y và Ngụy Anh hạnh phúc, thúc phụ nói hy vọng y có thể đưa ra quyết định sáng suốt và có trách nhiệm, Ngụy Anh rất muốn thành thân với y, ba người họ đều là những người quan trọng nhất của Lam Vong Cơ, y tin tưởng cả ba người bọn họ đều là vì tốt cho y, hy vọng y tốt đẹp.

Lam Vong Cơ nhìn con thỏ con đến gần cuốn thoại bản bên cạnh nhóp nhép cái miệng, nhẹ nhàng miết miết tai thỏ, mặt đầy vẻ suy tư, y cảm thấy hiện giờ khá hạnh phúc, vừa mở mắt ra là biết Ngụy Anh ở bên cạnh mình, thúc phụ thân thể khỏe mạnh, huynh trưởng rất sung sức rất có sức sống.

Y bế con thỏ nhỏ lên, nhìn bầu trời, cố gắng nghĩ xem lúc trước là như thế nào? Lúc trước thúc phụ và huynh trưởng bận rộn xây dựng lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, trông có vẻ vẫn giống như lúc trước, thúc phụ nghiêm khắc, huynh trưởng hiền hoà, nhưng y có thể nhìn thấy một nỗi buồn rầu thoáng qua khi bọn họ nhìn Tàng Thư Các, nhìn cây mộc lan, và...... nhìn Hàn Thất. Bởi vì bản thân y cũng như vậy.

Về phần Ngụy Anh thì sao, từ khi gặp hắn trên chiến trường, y đã luôn lo lắng cho hắn, nhưng cũng chẳng có cách nào để lo lắng. Y không biết làm thế nào để tiếp cận hắn quan tâm hắn, y cố gắng thuyết phục, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, thực ra y cũng biết mình có thể chưa thuyết phục được tới điểm mấu chốt.

Nhưng y căn bản không biết ngoài điều này thì có thể làm gì mới tốt, giống như nhìn thấy thúc phụ và huynh trưởng buồn rầu, y ngoại trừ nỗ lực giúp đỡ, cũng không biết có thể làm gì mới tốt.

Bây giờ thế này không tốt sao? Lam Vong Cơ cau mày, có chút ngây thơ hỏi con thỏ nhỏ, sau đó tự nói tự trả lời:

"Thế này không tốt, mọi người đều đang lo lắng, nhưng ta vẫn không biết mình có thể làm cái gì......"

Lam Vong Cơ rất không nhã chính vùi đầu vào giữa hai cánh tay, sau đó đặt con thỏ trở lại bãi cỏ, dặn dò môn sinh nhớ mang đồ ăn cho Ngụy Vô Tiện, sau đó đi đến Hàn Thất gọi Lam Hi Thần dậy.

Thế là hai đạo kiếm quang quen thuộc một lần nữa xuyên qua Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Một môn sinh Lam gia ở sơn môn chạy về hét toáng lên với ánh mắt sợ hãi:

"Không xong rồi! Lam tiên sinh! Lam tiên sinh ơi không xong rồi! Trạch Vu Quân bắt cóc Hàm Quang Quân rồi! Bọn họ chạy xuống núi rồi!"