Say Song Bích

Chương 7: Tâm ý



Còn Ngụy Vô Tiện đi một mình hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một nơi rất thích hợp để nghỉ ngơi nằm sâu trong núi Bách Phượng Sơn.

Một nhánh cây cực kỳ to khoẻ, từ một gốc cây còn to khoẻ hơn mọc chĩa ngang ra, chắn lối đi của hắn. Ngụy Vô Tiện vỗ hai cái lên lớp vỏ cây xù xì, cảm giác rất là rắn chắc, nhẹ nhàng khéo léo nhảy lên trên. Ngụy Vô Tiện dựa vào thân cây, đôi mắt bên dưới tấm vải đen nheo lại, thổi Trần Tình lên.

Khúc nhạc kết thúc, Ngụy Vô Tiện khoanh hai tay lại, đổi sang một tư thế thoải mái hơn dựa vào thân cây. Cây sáo cắm vào khuỷu tay, còn đoá hoa kia vẫn ở trên ngực hắn, tỏa ra mùi hương thoang thoảng thơm mát.

Không biết ngồi đó bao lâu, lâu đến mức hắn sắp chìm vào giấc ngủ, thì đột nhiên cử động, rồi tỉnh dậy.

Có người đến gần.

Nhưng người này không hề có ác ý, vì vậy hắn vẫn dựa vào thân cây không thèm đứng dậy, thậm chí dải băng đen bịt mắt cũng không thèm tháo ra, chỉ nghiêng nghiêng đầu.

Một lúc lâu, không nghe thấy đối phương nói gì, Ngụy Vô Tiện nhịn không được chủ động mở miệng, nói: "Ngươi là tới tham gia săn thú sao?"

Bên kia không đáp.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi ở gần ta có thể không săn được thứ gì đâu."

Đối phương vẫn như cũ không nói một lời, mà tiến vài bước lại gần hắn.

Ngụy Vô Tiện ngược lại cảm thấy có chút hứng thú, tu sĩ bình thường nhìn thấy hắn đều có vài phần e ngại, cho dù ở nơi đông người cũng không dám đến gần hắn như vậy.

Hắn hơi hơi thẳng người lên, trên mặt tươi cười, đang định nói gì đó, chợt cảm thấy trong ngực bị nhét một thứ tròn trịa mũm mĩm, Ngụy Vô Tiện vô thức sờ một cái, ủa, còn sống nè.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nhảy lên hạ xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện, cũng không nói một lời, trực tiếp đưa một con thỏ cho Ngụy Vô Tiện. Y ôm con còn lại, trong lòng lo lắng cho con vật dễ thương dưới tay hắn. Nhưng bên cạnh chợt vang lên một tiếng kêu kinh ngạc, hóa ra là Ngụy Vô Tiện bị con thỏ đá một cái, lúc này, con thỏ không an phận kia bị Ngụy Vô Tiện tóm lấy chân, cố gắng vùng vẫy giữa không trung nhưng không thể làm gì.

Lam Vong Cơ có chút đau lòng nhìn con thỏ, nhưng thấy Ngụy Anh đắc ý kêu lên: "Thằng nhãi ranh, còn dám đá Ngụy gia gia ta à!" Lại nghĩ là do bánh trôi ra tay trước, Nguỵ Anh chỉ là tự vệ chính đáng. Nhìn một người một thỏ chơi vui vẻ, Lam Vong Cơ nắm lấy tai con thỏ, nhẹ giọng kêu:

"Nguỵ Anh."

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra bên cạnh mình còn có người, nhưng không nghĩ tới đó là Lam Vong Cơ, có chút vui vẻ quay người lại, lại nhớ ra mình đang bịt mắt, liền kéo băng vải xuống, chuyện đùa à, Lam Trạm tìm hắn thì hắn còn quan tâm đến sự khiêu khích của Kim Tử Huân làm gì cơ chứ. Là Hàm Quang Quân y không đẹp trai hay là con thỏ trong tay..... Hả? Con thỏ? Lam Trạm? Ồ!

"Lam Trạm! Đây là thỏ của ngươi sao?" Ngắm nghía con thỏ lông xù mượt mà, trọng lượng khá nặng, tròn tròn trịa trịa này, nhìn thế nào cũng không giống mấy con thỏ ăn gió uống sương trên Bách Phượng Sơn. Nhìn bề ngoài bóng bẩy này, động tác nhỏ hoạt bát nhanh nhẹn này! Quả nhiên không hổ là thỏ do Hàm Quang Quân đưa cho.

Tuy nhiên, Lam Vong Cơ hơi hơi mở to mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, không hiểu sao từ trong đôi mắt nhạt màu đó nhìn ra được vài phần uỷ khuất, trái tim Ngụy Vô Tiện thắt lại, bình thường cho dù bắt nạt...... không phải, trêu chọc...... thế nào cũng chưa bao giờ nhìn thấy Lam Trạm có biểu tình này, Ngụy Vô Tiện thần kinh thô hiếm khi cảm thấy một tia hối hận, cẩn thận dè dặt hỏi:

"Vậy không phải của ngươi?"

Lam Vong Cơ không nhìn hắn nữa, suy sụp ôm con thỏ trong vòng tay, lời nói vẫn là kiểu lời ít ý nhiều, không chút gợn sóng, nhưng lại khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất áy náy. Lam Vong Cơ nói:

"Ngươi tặng ở Tàng Thư Các."

Ngụy Vô Tiện tự động bổ sung năm đó lúc đi học hắn đúng là đã tặng Lam Trạm hai con thỏ, nhưng chỉ xem như trò vui, hơn nữa vui thiệt, không ngờ Lam Trạm cái người này thật sự giữ mấy con thỏ lại nuôi. Ngụy Vô Tiện ước lượng sức nặng trên tay, thầm nghĩ, nuôi tốt thế này, xem xúc cảm này trọng lượng này, nhất định là ăn rất ngon.... Không phải chứ! Hắn đang nghĩ gì vậy! Đây là thỏ Hàm Quang Quân nuôi đó!

Tội lỗi, tội lỗi, lại nghĩ đến việc Lam Trạm quan tâm đến con thỏ hắn tặng như thế, nhưng xem lời hắn nói hồi nãy, thấy Lam Trạm đều không quan tâm hắn nữa! Ừm! Không thể không quan tâm hắn! Vội vàng ôm con thỏ cọ cọ vào Lam Vong Cơ, có chút lấy lòng nói:

"Lam Trạm ~ Hàn Quang Quân ~ Lam nhị ca ~"

"Ngụy Anh, ngươi còn tức giận không?" Ngụy Vô Tiện nhìn y, Lam Vong Cơ nhìn ngược lại hắn, tuy không biết vì sao y cảm thấy mình đang tức giận, nhưng Ngụy Vô Tiện lập tức cười tươi đến mức khoé môi muốn nhếch lên tới trời! Để Hàm Quang Quân y biết rằng Nguỵ Vô Tiện hắn rất vui vẻ.

"Ta không tức giận, ngươi xem, ta vui vẻ mà!"

Lam Vong Cơ hài lòng, nhét con thỏ trong lòng vào tay Ngụy Vô Tiện luôn, cả hai con đều cho hắn, Ngụy Anh nhất định sẽ càng vui vẻ hơn.

Sau đó Ngụy Vô Tiện cười như một tên ngốc, trong tay vẫn ôm nguyên liệu nấu món ăn bình thường hắn yêu thích nhất, lẳng lặng chơi đùa với con thỏ một lúc, Ngụy Vô Tiện tìm lại được lý trí hỏi:

"Lam Trạm, có phải chuyện ngươi muốn nói với ta trong thư chính là con thỏ không?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, y nghĩ đến hôm nay Ngụy Vô Tiện đòi lấy mạt ngạch của y, sau đó trước ánh mắt khó hiểu của hắn, chậm rãi tháo mạt ngạch của mình xuống, tiếp đó nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, trịnh trọng lấy mạt ngạch quấn lên cổ tay hắn.

Mới đầu thấy động tác của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện vô thức muốn giãy ra khỏi Lam Vong Cơ, nhưng khi nhìn thấy y không phải bắt mạch mới hơi yên tâm, đến khi mạt ngạch quấn quanh tay mình, lại nghĩ có phải Lam Trạm thật sự muốn trói hắn về hay không, nhưng cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, có lẽ là hắn bị con thỏ giữ lại không muốn nhúc nhích, sau khi Lam Vong Cơ hoàn toàn quấn xong mạt ngạch, thắt một một nút thắt xinh đẹp, thì hắn đã bị Lam Vong Cơ ôm giữ lấy khuôn mặt.

Tràn ngập trong đôi mắt thật đẹp đó đều là chính mình, sau đó, Lam Vong Cơ càng lúc càng gần, Ngụy Vô Tiện lúc này thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi lông mi của Lam Trạm, quả nhiên không hổ là quân tử sáng ngời, đẹp như ngọc!

Đột nhiên cảm thấy trên môi ấm lên, chết trân ngay tại chỗ.

Xúc cảm này xa lạ mà khác thường, ẩm ướt nhưng ấm áp. Ngụy Vô Tiện lúc đầu căn bản không hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đầu óc một mảnh trống rỗng, đến khi hắn phản ứng lại, thì cả người đều chấn kinh rồi.

Người này, tay nâng giữ khuôn mặt hắn, đè hắn trên thân cây và hôn.