Say Tình: Yêu Em Đến Cuồng Dại

Chương 6: Hắn nhận ra cô



Tuy rằng ngày đó trong ngõ nhỏ khá tối tăm, nhưng gương mặt nam sinh kia lại vẫn in sâu trong đầu Bạch Linh.

Làn da có chút trắng bạch, con ngươi đen nhánh không thấy đáy. Phía dưới mắt phải có một nốt ruồi tựa như chu sa, trong vẻ lãnh ngạo lại thêm vài phần yêu dã.

Đây là một nam sinh cực kỳ đẹp, giống như nam thần bước ra từ trong truyện tranh.

Bạch Linh không nói lời nào, Yến Lạc nâng mí mắt, lười nhác xem cô.

- Choáng váng à?

- Không.

Bạch Linh lấy lại tinh thần, theo bản năng kéo chăn rụt về sau.

Cô nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, đây chắc là phòng y tế của trường học.

Yến Lạc đứng dậy khỏi ghế, chân dài sải bước đến trước giường, từ trên cao nhìn xuống cô.

Bạch Linh chợt thấy hoảng hốt, cố nén sợ hãi trong lòng, nhỏ giọng hỏi:

- Sao... làm sao vậy?

Lạc Yến nhìn nữ sinh giống như thỏ nhỏ bị doạ sợ, hận không thể chui trốn vào chăn, hắn nhíu mày nói:

- Tỉnh rồi thì tránh ra, tôi muốn ngủ trưa.

Bạch Linh: “?”

Biết nam sinh này học cùng trường với mình, Bạch Linh còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, hiện tại nghe hắn nói vậy liền khiếp sợ hơn nữa.

Người này có lương tâm không vậy? Cô ngất xỉu chỉ vừa mới tỉnh lại mà thôi!

- Nhanh lên, buồn ngủ chết đi được.

Yến Lạc ngáp vài cái, trên mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.

Không hổ là soái ca, ngáp thôi cũng đẹp mê người.

Trứng sao chọi nổi đá, Bạch Linh chỉ có thể đáng thương xốc lên chăn chuẩn bị xuống giường, cánh tay phải nhỏ nhắn lộ ra ngoài, Yến Lạc chỉ dùng một tay là có thể vặn gãy.

Yến Lạc nhìn chằm chằm tay cô trong chốc lát, sau đó đột nhiên cười một tiếng.

- Nhớ rồi.

Hắn khẽ nhíu mày, hỏi:

- Cô chính là nữ sinh ở ngõ nhỏ chiều qua, vận khí không tồi, lại gặp được tôi.

Bạch Linh đang cúi đầu tìm giày, nghe hắn nói vậy suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

- Không phải tôi.

Cô lập tức phản bác.

- Tôi không cho rằng sẽ có người thứ hai mọc nốt ruồi son ở chỗ này đâu.

Yến Lạc chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, mạnh mẽ túm lấy tay Bạch Linh, đầu ngón tay lạnh băng ấn trên mu bàn tay mềm mại của cô.

Chỗ đó có một nốt ruồi son cực kỳ bắt mắt, nhìn kỹ trông có chút đáng yêu.

Bạch Linh muốn rút tay lại, nhưng sức lực của nam sinh kia quá lớn, giống như kìm sắt vậy, mặc cho cô gắng hết sức cũng không thoát khỏi sự giam cầm của hắn.

Như thế nào sẽ có người không nhớ mặt cô, lại nhớ rõ ràng nốt ruồi son trên tay cô như vậy chứ?

Xem nốt ruồi nhận người?!

Động tác giãy giụa của cô khiến Yến Lạc không kiên nhẫn, hắn trực tiếp dùng hai tay ấn cô tới trên giường.

Thân hình nam sinh cao lớn mang theo áp bách lập tức bao phủ trên người, hơi thở lạnh lẽo đầy nam tính lượn lờ quanh chóp mũi cô.

Bạch Linh sợ ngây người.

- Anh làm gì thế?!

Tay phải bị giam cầm gắt gao, Bạch Linh chỉ có thể dùng tay trái đẩy đẩy thân thể hắn, hai chân đạp lung tung.

Đây là lần đầu tiên Bạch Linh tiếp xúc gần gũi với nam sinh như này. Dưỡng khí xung quanh dường như không đủ dùng, trái tim cũng không nghe điều khiển, nhảy bang bang liên hồi.

Yến Lạc đè trên người Bạch Linh, một chân chặn ngang để bên hông cô.1

Hai chân cô không ngừng giãy giụa lung tung, còn không kịp tránh né, đầu gối đã thúc thẳng vào nơi nhạy cảm nhất của Yến Lạc.

- Ưm...

Yến Lạc hít mạnh một hơi, thân dưới đau đớn làm cảm xúc bạo ngược trong hắn lập tức bùng phát ra ngoài.

Hắn lập tức bắt hai tay cô giam cầm trên đỉnh đầu, đầu gối trực tiếp dùng sức tách ra hai chân cô, để thẳng tới vị trí ngượng ngùng kia.

- A! Anh làm cái gì thế?!

Bạch Linh trợn mắt hoảng sợ, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt trở nên đỏ ửng, tạo thành rải mây đỏ hồng từ hai má đến tận vành tai.

Bây giờ cô chỉ cần động một chút là có thể cảm nhận được vật nam giới trước đầu gối của mình.

Bạch Linh trước giờ nào có bị ức hiếp như này, hai mắt ngấn nước, cô cắn răng hung tợn mắng hắn.

- Anh có bệnh sao!

Nếu là trước kia, Bạch Linh tuyệt đối không có lá gan này. Nhưng con thỏ nóng nảy còn biết cắn người mà, cô thật sự đang rất tức giận.

Yến Lạc bị mắng cũng không hề giận, rũ mắt nhìn nữ sinh dưới thân mình.

Dáng người thực mảnh khảnh, tay bị hắn áp đến đỉnh đầu, vạt áo hơi dồn lên trước, để lộ ra một đoạn vòng eo trắng nõn nà.

Yến Lạc nhìn thấy vòng eo nhỏ xinh, dường như chỉ cần dùng một tay là có thể nắm trọn, cảm xúc bạo ngược đáy lòng không hiểu sao đột nhiên biến mất.

Có lẽ là cấm dục quá lâu, làm hắn đột nhiên nổi lên hứng thú với thân thể này.

Yến Lạc mặt không biến sắc, thong thả xốc lên vạt áo của Bạch Linh, đẩy cao lên phía trước, sau đó khẽ cười một tiếng:

- Eo cũng nhỏ xinh đấy, không biết ngực có to hay không.

Nghe thấy lời vô sỉ này, đồng tử của Bạch Linh đột nhiên co chặt lại vì sợ hãi. Mà cánh tay lạnh băng của Yến Lạc cũng đã chui vào phía trong áo của cô.1

- ---------------