S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 20 - Chương 3: Sức tưởng tượng



Sáng sớm, nhóm cảnh sát kết thúc ngày nghỉ, kéo nhau đi làm, nghe thấy tiếng chó sủa liên tiếp phát ra từ tầng của SCI.

Cảnh viên từ các tầng đều lắng tai nghe, theo tiếng kêu, chắc hẳn không phải loại Chihuahua dễ thương, ngược lại thấy giống chó to kiểu Black-backed hơn.

Nghĩ tới sư tử trắng Lisbon thường xuyên lui tới SCI, mọi người không tự chủ run lên một cái, trở về chỗ, nhưng SCI lại muốn làm cái gì đây?

Bao Chửng mới bước ra từ thang máy, cũng bị tiếng chó sủa làm giật mình, còn nhảy lùi vô thang máy nhìn ra tầng lầu, phát hiện không có gì, đây là SCI.

Bao Chửng híp mắt nhìn xung quanh, có chút không hiểu — Nghe nhầm? SCI lúc nào cũng bị loài mèo chiếm đóng làm căn cứ, sao lại xuất hiện tiếng chó sủa?

Theo tiếng kêu đi tới văn phòng của SCI, nhìn vào trong, Bao Chửng cảm giác mình có ảo giác nào đó. jongwookislove.wordpress.com 

Trong phòng làm việc của SCI, tất cả mọi người đang vây xung quanh nhìn tấm bản đồ to để trên bàn, có mấy người không quen, hình như là nhân viên kỹ thuật dưới lầu.

Bao cục đang do dự có nên đi vào trong không, chợt nghe phía sau có hai tiếng “Gâu gâu!”

Vội vàng xoay đầu lại, nhìn thấy Từ Liệt đang cười híp mắt.

Bao cục đại khát mất nửa phút để suy nghĩ thằng nhóc này là ai, sao nhìn quen quá vậy, sau đó mới nhớ ra, là đại minh tinh trong vụ án thây khô kia.

Còn sủa gâu gâu với Bao Chửng tất nhiên không phải Từ Liệt, mà là con chó Từ Liệt nắm dây trong tay — Giẻ lau nhà.

Bao Chửng im lặng nhìn con chó lông dài như giẻ lau nhà, mắt mũi không thấy đâu, chỉ thấy cái lưỡi đỏ thè ra.

Giẻ lau nhà hiển nhiên biết Bao Chửng, nhiệt tình vẫy đuôi với ông, còn vẫy vẫy lông.

Bao cục gật đầu — Vẫy lông y như cái đồ chà nồi! Cũng dễ thương.

Trong phòng, Bạch Trì chạy ra giúp đưa giẻ lau nhà vào, ở cùng với mấy con chó.

Từ Liệt lên tiếng chào, nhân viên kỹ thuật có vẻ cũng đã xong, chào mọi người đi xuống lầu.

Bao Chửng nhìn sơ một vòng, trong phòng của SCI có ít nhất 10 con chó, có mấy giống là ông biết, ví dụ như hai con black-backed gọi tắt là RT, chắc là do Trần Dần mang tới.

Những giống khác cũng có mặt, ví dụ như Border Collie, Labrador Retriever, Cocker, Doberman, chó chăn cừu…

Bao Chửng nghi hoặc, “Làm gì đây? Mở triển lãm chó?”

Triển Chiêu ngồi trên bàn, tay cầm xấp tài liệu về bảo tàng tự nhiên bị mất trộm, hỏi, “Bao cục, bảo tàng phổ thông, camera quản lý lúc nào cũng mở phải không? Dưới tình huống nào mà có thể ăn căp tiêu bản côn trùng mà không để lại bất kì manh mối?”

Bao Chửng nhận văn kiện từ tay Triển Chiêu, mở ra xem, “An ninh của bảo tàng tự nhiên khá kém, ứng với hàm ý khả năng gây án cũng thấp.”

Triển Chiêu cuộn xấp giấy lại, gõ vai biểu dương Bao Chửng, “Bao cục quả nhiên là người từng trải.”

“Cho nên cậu mượn mấy con chó này, chuẩn bị mai phục ở bảo tàng bắt trộm?” Bao Chửng hỏi. jongwookislove.wordpress.com

Triển Chiêu chậc chậc hai tiếng, “Sức tưởng tượng phong phú hơn một chút thì tốt hơn!”

Bao Chửng không hiểu, “Sức tưởng tượng?”

Đang nói chuyện thì Bạch Ngọc Đường đi tới, mở bản đồ ra bên cạnh Bao Chửng, sau đó khoanh vùng từng chỗ, rồi viết tên từng con lên từng vòng.

Lực chú ý của Triển Chiêu bị hấp dẫn, dùng cuộn giấy chỉ vào một cái tên hỏi, “Con nào là Bò Bò?”

Bạch Ngọc Đường chỉ vào con Collie đang ngồi chồm hổm cách đó không xa.

Triển Chiêu xoay đầu nhìn.

Con Collie vốn ngoan hiền nghe lời, ngồi nhìn xung quanh, thấy Triển Chiêu nhìn nó, liền nghiêng đầu, vẫy đuôi với Triển Chiêu, hai lỗ tai màu đen dựng thẳng.

Triển Chiêu không hiểu, “Tại sao lại gọi là bò?”

“Bởi vì lông nó đốm trắng đen, nhìn giống con bò…” Bạch Ngọc Đường nhìn con Collie một hồi, vẫy tay gọi nó.

Collie vẫy đuôi chạy tới, ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, ngẩng đầu nhìn.

Bạch Ngọc Đường vươn tay sờ, tán thán, “Quả nhiên xúc cảm khác với mèo!”

Triển Chiêu nhìn con chó kia.

Bao Chửng vỗ hắn, “Mở rộng sức tưởng tượng là sao? Nói tiếp đi!”

Triển Chiêu lấy lại tinh thần, cười nói, “An ninh của bảo tàng tự nhiên thấp, nhưng hàng triển lãm lại có số lượng nhiều, nhất là các loại tiêu bản côn trùng.”

Nói xong, Triển Chiêu cầm bình đựng kẹo ngậm, mở ra đưa cho Bao Chửng.

Bao Chửng nhìn nhìn, thò tay lấy một viên.

Triển Chiêu mỉm cười, Đây thật ra là quá trình gây án của tên trộm kia.”

Bao Chửng ngậm kẹo, suy nghĩ, “Đúng là rất dễ trộm.”

“Cho nên phải mở rộng sức tưởng tượng.” Triển Chiêu cũng lấy một viên, bỏ vào miệng, “Sau khi nhìn tất cả ảnh chụp hiện trường mất trộm, tôi có thể cho ra một kết luận.” jongwookislove.wordpress.com

Bao Chửng gật đầu, chờ hắn nói.

Triển Chiêu mỉm cười, “Tên trộm đó chưa từng tới hiện trường!”

Bao Chửng sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh.

Bạch Ngọc Đường nhún vai, ý nói — Thì là nó đó.

Bao Chửng liếc Triển Chiêu, “Kẻ trộm không có ở hiện trường, vậy là do ai trộm? Có nội gián?”

Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, đồng tình nhìn Bao Chửng, “Bao cục, chú phải thoát khỏi tư duy vòng tròn! Có thể cho sức tưởng tượng bay lên bằng đôi cánh!”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, thuận tiện chỉ vào con chó chăn cừu, hỏi, “Đứa này tên gì?”

Tưởng Bình đáp, “Moa moa.”

Bạch Ngọc Đường ghét bỏ nhìn Tưởng Bình, xê dịch ra xa.

Tưởng Bình nghiêm túc, “Con đó tên là Moa Moa!”

Sự ghét bỏ trên mặt Bạch Ngọc Đường tăng thêm vài phần.

Bao Chửng suy nghĩ, để đặt cho thú cưng một cái tên như thế… Chủ nhân của nó cũng không đáng tin lắm.

Triển Chiêu hiếu kỳ, “Con chó này là của ai?”

Tưởng Bình giơ tay, “Em mượn dưới phòng tội phạm kinh tế.”

Tưởng Bình vừa nói ra, mọi người trong phòng làm việc đều lập tức “Véo” xoay đầu nhìn.

Bạch Trì tiến tới nhìn mặt con chó chăn cừu. Tra𝙣g gì mà ha𝓎 ha𝓎 thế ﹎ TrUmtru𝓎ệ𝙣.Ⅴ𝖭 ﹎

Nó há miệng thè lưỡi nhìn về phía Bạch Trì, thở hồng hộc, liếm liếm, chỉ trong chốc lát làm mặt Bạch Trì dính toàn nước bọt.

“Khoa kinh tế cần cảnh khuyển?” Triệu Hổ thấy không tin, “Con này có thể ngửi ra cái gì hả?”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi, “Đây là thần chó trong truyền thuyết?”

“Thần chó?” Mọi người càng thêm tò mò.

“A!” Công Tôn cũng đi tới nhìn nó kỹ càng, “Đây là con chó của trưởng phòng Phí Mục phòng kinh tế?”

Mã Hán nhớ lại, “Tôi hình như cũng có nghe nói, phòng kinh tế có một con chó là thần thú trấn quái, có thể ngửi ra mọi thứ, còn có thể giám định châu báu.”

Mọi người xoay đầu nhìn con chó, mắt bị lông che hết trơn rồi mà cũng giám định được châu báu?

“Thiệt hay giả vậy?” Mã Hân chạy tới, tháo dây chuyền trên cổ xuống, hươ hươ trước mặt con chó.

Con chó không chút phản ứng, nghiêng đầu nhìn Mã Hân.

Tưởng Bình cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn.

Triển Chiêu nhìn màn hình di động của hắn, thấy hắn nhắn, “Moa Moa nhà anh nè.”

Khoảng chừng 20 giây sau, chợt nghe có tiếng bước chân hoảng loạn, sau đó có một người đàn ông mặc vest chạy vọt vào, bám cửa hỏi, “Moa Moa nhà tôi đã bị cái gì?!”

Bên ngoài cửa là một người đàn ông trung niên mặc vest, chân mang giày da, cổ đeo cà vạt, tóc xoăn xoăn, trông vô cùng tinh anh.

Triệu Hổ nhỏ giọng hỏi Mã Hán, “Vị này thật sự theo khoa văn sao? Ba bốn tầng mà chạy có 20 giây…” jongwookislove.wordpress.com

Con chó có tên là Moa Moa nghe thấy liền chạy ra ngoài, Phí Mục ngồi xuống ôm, nhìn Tưởng Bình, “Lúc cậu tới mượn đã bảo đảm Moa Moa nhà tôi không gặp bất kì nguy hiểm nào mà!”

Bao Chửng không nói gì, nhìn trưởng phòng tội phạm kinh tế … Phong cách của nhóm tinh anh tại cảnh cục này đúng là một lời khó nói hết.

Bởi vì SCI toàn bắt biến thái cuồng giết người, cho nên rất ít tiếp xúc với phòng tội phạm kinh tế, nhưng mà vị trưởng phòng này cũng khá nổi tiếng.

Phí Mục là tiến sĩ, tất nhiên là khoa kinh tế, vị này còn là một người cuồng số học, rất thích chơi game với Tưởng Bình, hai người ở chung một khu, nghe nói nấu ăn ngon, nên Tưởng Bình thường qua ăn ké.

Mã Hân lại gần hỏi, “Đội trưởng Phí ~ Moa Moa của anh giám định được châu báu?”

Phí Mục gật đầu.

Triển Chiêu cảm thấy hứng thú, hỏi, “Có thể biểu diễn chút không?”

Phí Mục gật đầu hỏi, “Ở đây có đồ quý không? Hột xoàng kim cương gì cũng được.”

Mã Hân đưa dây chuyền mới tháo xuống cho hắn.

Phí Mục nhận lấy xem, là hột xoàng, lại hỏi, “Tìm thứ giống giống cái này, thủy tinh này nọ cũng được?”

Mã Hân tháo bông tai ra, “Cái này bằng thủy tinh.”

Phí Mục để dây chuyền bên tay trái, bông tai bên tay phải, hai cái để trước mặt Moa Moa.

Moa Moa ngửi ngửi hai cái, sau đó giơ chân đè lên sợi dây chuyền.

Mọi người nhìn nhau.

Công Tôn thấy thú vị, lấy dây chuyền trả lại cho Mã Hân, lại lấy hai bông tai để vào hai bên tay Phí Mục, để Moa Moa ngửi.

Kết quả trợ thủ đắc lực Moa Moa ngửi thử, không nhúc nhích, ngồi tại chỗ nhìn Công Tôn.

Bạch Trì lấy ra một tờ tiền, sau đó cắt giấy bằng size của tờ tiền, để hai tờ vào hai tay nắm lại, đưa cho Moa Moa.

Moa Moa lại gần ngửi ngửi, cuối cùng giơ chân để lên tay phải.

Bạch Trì mở ra, bên trong là tiền.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cho nên nó chỉ để tìm đồ thôi?”

Phí Mục gật đầu, “Phòng kinh tế chúng tôi toàn bắt mấy kẻ trộm giấu châu báu thôi.”

“Dựa vào khứu giác có thể nhận được bảo thạch?” Công Tôn sờ đầu Moa Moa, “Đây là nguyên lý khoa học gì?”

Bao Chửng vỗ Triển Chiêu đang ngồi nghiên cứu chó, “Nè! Nói cho hết đi, kẻ trộm không tự đến, dùng cách gì để trộm tiêu bản?”

Triển Chiêu nhìn Bao Chửng, cười nói, “Một thứ cao hơn hệ thống an ninh khoa học kỹ thuật.” jongwookislove.wordpress.com

Bao cục nhíu mày, “Cái gì…”

Triển Chiêu mỉm cười, “Drone!”

Tương Bình thấy hợp lý, “Drone loại nhỏ, có thể xài tay cầm điều khiển, hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa còn có thể đi vào bằng cửa sổ, hoặc đường ống, các khe hở, còn tránh thoát camera… Đối với bảo tàng có an ninh cực thấp mà nói, ăn cắp tiêu bản côn trùng thì chiêu này rất được!”

Bao Chửng gật đầu, “Vậy cậu chuẩn bị nhiều chó như vậy để làm gì?”

“Những người bạn nhỏ này không phải bố trí trong viện bảo tàng, mà là bên ngoài viện bảo tàng.” Tâm trạng của Triển Chiêu có vẻ không tệ, “Không thể điều khiển drone lấy tiêu bản rồi bay hơn nửa thành phố S được, nhất định là thu hồi ở gần đó. Cho nên kẻ trộm đó nhất định ở gần viện bảo tàng, ví dụ như hẻm, bụi cỏ. Chỉ cần con drone này bay ra từ viện bảo tàng, con mồi nhất định sẽ bị chó săn đuổi bắt trong phạm vi.”

Bao Chửng nhìn Triển Chiêu hưng phấn, cũng không biết nói gì, “Tụi bây muốn làm sao thì làm, đừng có để bảo tàng người ta mắng vốn là được.”

Triển Chiêu nhướn mày — Sao có thể chứ?

Bao Chửng thông báo mấy câu rồi bỏ đi.

Bạch Ngọc Đường tiếp tục sắp xếp vị trí canh gác cho mấy con chó, những người khác cũng có việc của mình.

Nhưng vị trưởng phòng Phí Mục vẫn không về, đứng đó như có điều suy nghĩ.

Triệu Hổ đi ngang qua vỗ vai hắn, “Sao á?”

Phí Mục ngẩng đầu, nhíu mày, “Nghĩ tới một vài chuyện…”

Nói xong, Phí Mục đi tới, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Các cậu điều tra vụ mất trộm ở bào tàng tự nhiên của Chu Minh?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đầu gật đầu.

Vụ án mất trộm của Chu Minh thuộc phòng tội phạm kinh tế, nói cách khác, Phí Mục là cấp trên của Chu Minh. jongwookislove.wordpress.com

“Thật ra, vụ này tôi có để ý, chỉ là không nghĩ tới là để drone lấy…” Phí Mục nói, phất tay với hai người, “Chờ chút! Tôi đi lấy đồ.”

Nói xong, Phí Mục chạy đi.