S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 20 - Chương 5: Chó mèo đại chiến máy bay không người lái



Chạng vạng, bên ngoài khu nghiên cứu khoa học kỹ thuật, một chiếc xe được cải trang thành cây xanh lái vào trong.

Chiếc xe này thật ra là chiếc chỉ huy của cảnh sát cải trang thành, Tưởng Bình và Bạch Trì cùng ngồi giám sát đồng thời theo dõi các bảo tàng tự nhiên.

Chiếc xe này đã vào trong được ba ngày rồi, Triển Chiêu bọn họ ngồi thủ hai ngày, vẫn không có thu hoạch gì.

Sáng hôm nay là ngày khai trương bảo tàng khoa học và công nghệ, bởi vì không phải ngày nghỉ, cho nên cũng chỉ có lai rai du khách tới thăm viếng.

Tưởng Bình gõ bàn phím nối các máy camera theo dõi, một dãy màn hình sáng lên, Tiểu Bạch Trì nhìn từng cái, trông như đang kiếm cái gì đó.

Triển Chiêu ngáp một cái, dựa vào Lisbon làm gối, theo thói quen lấy điện thoại ra.

Trùng hợp Công Tôn tới xem náo nhiệt, nhìn thấy màn hình của Triển Chiêu là google map, hơn nữa còn nhìn ra là khu vực rừng Amazon.

“Có phải là cái này không?” jongwookislove.wordpress.com

Lúc này, Bạch Trì chỉ vào màn hình, hỏi Tưởng Bình.

Mọi người đều ngẩng đầu.

Tưởng Bình đưa đầu tới, “Không sai!”

Triển Chiêu vui vẻ, “Tối nay sẽ hành động?”

Tưởng Bình gật đầu, “Chắc là thế!”

Nói xong hắn chỉ vào thứ Bạch Trì phát hiện trong màn hình, “Ở góc tường có lắp mấy cái hộp đen, lúc trước không có.”

“Đó là cái gì?” Công Tôn hiếu kỳ.

“Điểm phát tín hiệu.” Tưởng Bình giải thích, “UAV muốn lấy tiêu bản thì nhất định phải bị sửa lại, lắp thêm cánh tay vào. UAV phải nhẹ, thiết bị kèm theo càng ít càng tốt, mà muốn bay qua để lấy tiêu bản thì chắc chắn không phải UAV, mà là robot biết bay.”

Mọi người suy nghĩ một chút, gật đầu.

“Cho nên cách tốt nhất là lắp trang bị để lấy lên UAV, sau đó để UAV bay vào bảo tàng, bay tới vị trí chỉ định, rồi dùng điều khiển đánh cắp tiêu bản.”

Tưởng Bình giải thích cũng không khó hiểu, Công Tôn hỏi, “Nói đơn giản là có hai hệ thống điểu khiển đúng không?”

Tưởng Bình gật đầu, “Cánh tay để lấy chắc hẳn rất nhỏ, lắp thêm mấy điểm để tăng tín hiệu.”

“Ở đây cũng có một cái.”

Đang nói chuyện, Bạch Trì lại tìm thêm được một cái.

Tưởng Bình nhìn thoáng qua, sờ cằm,”Ừm…”

“Sao vậy?” Triển Chiêu hỏi. jongwookislove.wordpress.com

“Vị trí cách rất xa với cái lúc nãy, căn bản là gắn đối diện cửa ra vào, một cái phía đông, một cái phía tây.” Tưởng Bình trả lời.

“Nói cách khác, có thể có hai chiếc UAV cùng bay vào, tội phạm có ít nhất hai người, có đúng không?” Triển Chiêu hỏi.

Tưởng Bình đáp, “Cũng có khả năng này!”

Triển Chiêu chà hai tay, “Vậy chúng ta chia làm hai đường.”

Nói xong, Triển Chiêu lấy bộ đàm ra, “Cánh quân chó mực, nghe rõ trả lời, đây là đội trưởng mèo mun, over!”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bất đắc dĩ của Bạch Ngọc Đường, “Người đến rồi?”

“Làm ơn dùng ám hiệu liên lạc, over!”

Bạch Ngọc Đường cầm bộ đàm, “Cậu cùng lắm là con mèo đen mọt sách, đội trưởng cái khỉ gì, over!”

Triển Chiêu nheo mắt, Công Tôn ở bên cạnh ho khan một tiếng, ý là — Đứng đắn chút mấy đứa! Muốn tán tỉnh nhau thì về nhà rồi làm!

Triển Chiêu im lặng cười, nói với Bạch Ngọc Đường, “Làm kế hoạch B, đối phương sẽ vào bằng hai cửa đông tây.”

Bạch Ngọc Đường giơ hai ngón tay, chỉ vào Triệu Hổ và Mã Hán ngồi phía sau, “Hai!”, hai người liền xuống xe.

Triệu Hổ và Mã Hán đều mặc đồng phục nhân viên sửa chữa, đi vào từ hai cửa đông tây.

Bảo tàng côn trùng này được xây giữa vườn khu nghiên cứu khoa học, tứ thông bát đạt (*), xung quanh có mấy bồn hoa, cây xanh um tùm, rất dễ trốn.

(*) Tứ thông bát đạt: Bốn mặt tám hướng đều thông, không có gì ngăn trở.

Hai cửa đi vào bên trong bảo tàng đều là cửa thủy tinh cảm ứng bình thường, bên trên cửa có lỗ thông gió hình vuông.

Mã Hán nói, “Chắc là đi vào từ lỗ thông gió này.”

Chọn một vị trí, Mã Hán và Triệu Hổ làm ký hiệu màu trắng cách cửa ra vào không xa.

Lát sau, Lạc Thiên lái xe kéo chạy bằng điện vào, cùng Tần Âu lấy lồng gỗ trên xe xuống, đặt lên ký hiệu màu trắng.

Đây là chỗ để đội chó ẩn náu, tránh khỏi vừa thấy UAV bay qua liền nhào lên vồ lấy.

Lúc đã sắp xếp xong xuôi, trời cũng đã tối.

Triển Chiêu để đội chó vào chỗ.

Tưởng Bình vẫn còn tò mò, “Sớm vậy sao? Ở hiện trường còn rất nhiều người mà?”

Triển Chiêu cười cười, “Thật ra cái chuyện trộm cắp, càng nhiều người càng an toàn, chờ tới đêm khuya thanh vắng mới là khó, đối phương sẽ phải hành động trước 9h tối.”

SCI tổng cộng trưng dụng 12 con chó, ở hai cửa có bốn con, vì để an toàn, hai bên nam bắc cũng sắp xếp hai con.

Mấy con chó này đều được huấn luyện bài bản, ngoại trừ giẻ lau nhà và RT là do người dân trưng dụng. Nhưng chủ nhân của chúng là Trần Dần và Trần Mật, đều là mẫu người có tính kiểm soát cao, đối với chó không yêu cầu thì là phục tùng, không phục tùng thì là yêu cầu, cho nên giẻ lau nhà với RT đều nghe lời không khác gì chó đã qua huấn luyện.

Cứ như vậy, đội chó được chia làm bốn tổ đội ABCD.

Tổ A, canh giữ cửa đông, thành viên gồm có: Giẻ lau nhà (Komondor), RT (German Shepherd), và một con Cooker tên là Kaka do tổ ma túy phái tới, không biết người đặt tên có phải là dân mê bóng không. jongwookislove.wordpress.com

Tổ B, canh giữ cửa tây, thành viên gồm có: Moamoa (chó chăn cừu Anh), Bò Bò (Collie), Hắc mỹ nhân (Newfoundland). Bò Bò và Hắc mỹ nhân đều là chó cứu viện, nhất là Hắc mỹ nhân có kỹ năng bơi rất tốt, đề phòng UAV rơi vào hồ gần đó. Còn có một con Shiba tên là Tchaikovsky, nickname Sài Sài.

Tổ C và tổ D làm tổ giúp đỡ, cự ly khá xa hai cửa chính, đều là chó cảnh sát.

Tổ C có hai con Doberman, Andrew và Anna.

Tổ D có hai con Côn Minh, Kiện Kiện và Khang Khang.

Hai tổ CD nhất định có tính công kích, tốc độ nhanh, hơn nữa vô cùng nghe lời, đội cảnh khuyển phái hai cảnh sát đi theo giúp đỡ SCI, lát nữa nếu đội chó chạy, hai tổ CD sẽ nghe theo hiệu lệnh của chỉ huy, nếu đối phương không phản kháng hoặc có tình huống bất ngờ, bốn đứa không cần hành động.

Tất cả chuẩn bị xong, các tiểu đội chó đều nấp vào chờ mệnh lệnh, Triển Chiêu bọn họ ở trong xe chỉ huy xem màn hình theo dõi.

Bạch Ngọc Đường, Lạc Thiên và Tần Âu lái ba chiếc xe, canh trước mấy cổng ra vào, Mã Hán và Triệu Hổ cắm điểm ở gần bồn hoa ở hai cửa đông và tây, Trần Dần cũng đến, cùng nấp với Mã Hán.

Thời gian từng giờ trôi qua, Công Tôn rời mắt khỏi màn hình, xoay qua nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu thỉnh thoảng cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình là bản đồ, trong bản đồ có chấm đỏ, trông như đang theo dõi ai đó.

Công Tôn suy nghĩ một chút, tiến tới hỏi nhỏ, “Em lại theo dõi ai à?”

Triên Chiêu chớp chớp mắt.

Công Tôn thử thăm dò, “Điện thoại của Triệu Tước?”

Triển Chiêu nâng cằm, “Chú ta cho em số điện thoại, chứng tỏ không sợ bị em theo dõi rồi…”

Công Tôn ngồi xuống hỏi, “Vậy giờ chú ta đang ở đâu?’

Triển Chiêu đưa điện thoại cho hắn nhìn, “Hình như đang cắm điểm, chấm đỏ này vẫn nằm ở một vị trí vùng ven rừng Amazon, chắc là một khách sạn.”

“Chú ta vào rừng à?” Công Tôn hiếu kỳ.

“Vẫn chưa, mấy hôm nay không có hành động gì.” Triển Chiêu nhìn điện thoại, nhẹ nhàng gõ cằm, “Cũng không biết có phải là để điện thoại ở khách sạn, còn mình thì chạy không.”

Công Tôn nghi hoặc, “Hồi đó chưa từng thấy em để ý chú ta đang làm gì nha?”

Triển Chiêu nhíu mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gãi đầu, “Em cứ cảm thấy lần này chú ta sẽ có hành động lớn, với lại còn có chút liên quan đến Trương Duệ, Hạ Duệ, cái gì gì đó Duệ mà chúng ta điều tra.”

Đang nói chuyện, chợt nghe Bạch Trì lên tiếng, “Có động tĩnh!”

Triển Chiêu và Công Tôn lập tức tập trung vào màn hình theo dõi.

Trong bộ đàm, giọng của Bạch Ngọc Đường vang lên, “Đâu có UAV nào xuất hiện ở cửa ra vào đâu.”

Lạc Thiên và Tần Âu cũng không có phát hiện.

“Đội chó nhúc nhích! Các anh nhìn đi!” Bạch Trì chỉ vào mấy con chó.

Chỉ thấy tám con chó ở đội A và B, cùng ngẩng đầu nhìn về một hướng, sau đó chậm rãi di chuyển, tựa như đang chú ý vào thứ gì đó di động.

“Tới rồi!”

Lúc này, Triệu Hổ trốn sau bồn hoa bị muỗi chích cả buổi đột nhiên phát ra tín hiệu.

Nhìn vào màn hình theo dõi, hai chiếc UAV xuất hiện ở lỗ thông gió của viện bảo tàng.

Tưởng Bình hoang mang, “Hả? Bay từ đâu vào vậy?”

Công Tôn và Bạch Trì lắc đầu, không biết luôn.

Đội chó A và B đều nhìn chằm chằm vào UAV, lỗ tai dựng thẳng, từng con tập trung nhìn rất gắt gao. jongwookislove.wordpress.com

Công Tôn thấy thú vị, “Đúng là rất ngoan, bảo không nhúc nhích là không nhúc nhích.”

“Ừ, giờ chỉ còn chờ UAV hoàn thành nhiệm vụ rồi đi ra là được.” Đầu dây bộ đàm bên kia, Triệu Hổ cảm khái, “Rất thuận lợi.”

Trần Dần đi theo tới mai phục cũng cầm bộ đàm, hắn và Mã Hán nấp ở bồn hoa khác. Hiển nhiên Trần Dần rất hài lòng với biểu hiện của đội chó, cười tủm tỉm nói, “Chó là loài có tính phục tùng cao, nhiệm vụ này thật ra rất đơn giản, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định có thể hoàn thành thuận lợi.”

Mã Hán suy nghĩ một chút, lên tiếng hỏi, “Thế nào là tình huống bất ngờ?”

Trần Dần vừa định trả lời, đột nhiên, không biết từ đâu phát ra tiếng mèo kêu, “Meo~”

Mọi người sửng sốt.

Chỉ thấy cách đó không xa có một con mèo vàng mập mạp đi tới, chắc là vừa ăn no, bước đi rất thích ý, lúc đi qua cửa ra vào của viện bảo tàng, vừa xoay đầu đã thấy đội A nằm đó.

Giẻ lau nhà, RT và Kaka vốn ngẩng đầu nhìn lỗ thông gió, thì giờ đều xoay đầu nhìn con mèo mập mạp kia.

Mèo và chó nhìn nhau khoảng bốn giây.

Trần Dần há miệng, “Không… Không ổn rồi!”

“Cái gì không ổn?” Triển Chiêu vừa hỏi, mọi người đã nghe thấy tiếng con mèo kêu lên, “Méo méo!” rồi bỏ chạy. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vút một tiếng phóng đi, RT và Kaka đuổi theo.

Con mèo vàng béo kia không lựa đường, chạy thẳng tới cửa kính của viện bảo tàng.

Triển Chiêu và Bạch Trì hít một hơi, sẽ không bị đụng đầu chết chứ…

Chỉ là không đợi hai người phản ứng kịp, cửa kính mở ra.

Một cô mèo dẫn theo một đàn chó chạy vào viện bảo tàng.

Triển Chiêu kinh hãi, “Cái viện bảo tàng này hết giờ làm việc cũng không khóa cửa?!”

Bạch Trì nhớ ra, “Hay do chúng ta nói với nhân viên bên đó, nên họ nghĩ để tiện cho chúng ta sở dĩ không khóa cửa?”

Triển Chiêu bám vào màn hình theo dõi, “Cảm ứng của cái cửa này cũng tốt quá rồi, một con mèo cũng mở nữa!”

Bạch Trì đỡ trán, “Bởi vì viện bảo tàng này có rất nhiều con nít đến tham quan, cảm ứng không nhạy sợ là liên quan tới an toàn…”

Đang nói chuyện, bên trong viện bảo tàng là một đống hỗn loạn, tiếng mèo kêu chó sủa liên tục, còn có tiếng bàn ghế đổ.

Bạch Trì che mặt, “Chết rồi, giẻ lau nhà làm bể tủ trưng bày rồi!”

Tưởng Bình vò đầu, “Nhất định phải đền, Bao cục sẽ nổi điên chắc luôn!”

Trong viện bảo tàng ầm ĩ vô cùng, đội B cũng xông ra, cũng không biết là do chó mèo nên đặc biệt nhạy cảm với nhau hay không, nhưng thật sự không ngăn cản được.

Cũng may là huấn luyện viên đội CD đã kịp thời kéo cả nhóm lại khi chúng bắt đầu nhìn xung quanh.

Trần Dần nói vào bộ đàm, “Tình huống bất ngờ, tình huống bất ngờ!”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng ồn trong viện bảo tàng, đỡ trán — Trăm triệu lần không nghĩ tới… kết thúc hành động này là bị Bao cục ném đi dọn bồn cầu.

Triển Chiêu vuốt cằm gật đầu, “Quả nhiên là thiên địch…”

“Nguy rồi.” jongwookislove.wordpress.com

Tưởng Bình thấy hai chiếc UAV mới vào từ đường thông gió không bao lâu đã bay ra, “Đại khái phát hiện có gì không đúng.”

Mắt thấy UAV bay ra từ lỗ thông gió, Trần Dần mau chóng liên hệ đội CD đuổi theo.

Hai tiểu đội chó phóng ra, gần như là đồng thời, đại khái là đụng tường không còn đường trốn, con mèo phóng vụt ra từ đường thông gió, đáp đất một khoảng xa, sau lưng vang lên tiếng chó sủa, hiển nhiên, bọn chúng không thể nào phóng qua cửa thông gió cao 2m được.

Nhưng con mèo vừa thở dốc, đã thấy hai con Doberman và hai con Côn Minh phóng tới.

Mọi người thấy con mèo “Meo meo” hai tiếng, lông xù lên bỏ chạy, ba chân bốn cẳng đuổi theo chiếc UAV.

Cũng không biết vì sao, chiếc UAV bay về phía đông không cao không thấp, con mèo nhỏ ngay phía sau, mà bốn con chó lại không ngừng theo sát.

Cửa viện bảo tàng mở ra, hai đội AB cũng lao ra ngoài.

Con mèo phóng lên cây, một bầy chó phía dưới đuổi theo sít sao, chiếc UAV tông phải tường vài lần, càng bay càng cao, cuối cùng vượt khỏi bức tường của viện bảo tàng.

Bức tường cao hơn 2m, con mèo phóng một phát lên.

Đội chó đuổi theo tới bức tường, đứng lại sủa không ngừng.

Bạch Ngọc Đường bọn họ cũng tới, UAV không thấy đâu, con mèo đứng phía trên nhìn xuống đàn chó, ưỡn người một cái… Chân không đứng vững, rớt xuống bên kia của bức tường, chợt nghe tiếng hét “Méo!” thất thanh.

Triển Chiêu cũng chạy tới, nhìn thấy cảnh này, “Á! Đừng có té chết nha, đằng sau là cái gì…”

Nói còn chưa dứt lời, đằng sau bức tường có tiếng người, như là bị con mèo hù dọa.

Bên kia, Bạch Ngọc Đường lùi lại mấy bước lấy đà, chạy tới đu lên thành, nhìn xuống, sau đó vẫy tay gọi Triệu Hổ bọn họ.

Triệu Hổ và Mã Hán cũng nhảy lên, Bạch Trì đi tìm quản lý mở cửa.

Chỉ lát sau, mọi người nhìn thấy Bạch Ngọc Đường một tay cầm con mèo mệt mỏi lên, một tay cầm hai chiếc UAV đi ra, phía sau là Triệu Hổ và Mã Hán, mỗi người một kèm một hai thanh niên mặc đồ đen, lưng mang balo.

Bọn họ mở balo của hai người, lấy ra mấy lọ thủy tinh, bên trong là tiêu bản của côn trùng, còn có một tờ giấy, trên giấy có đánh số và ghi cặn kẽ vị trí của từng tiêu bản, vẽ vòng tròn lên từng tiêu bản mình muốn đánh cắp.

“Không nghĩ tới là từ hướng này.” Triệu Hổ chỉ vào viện bảo tàng, “Thì ra trên trần nhà có mấy miếng thủy tinh không lắp tốt, mặt khác bên ngoài có mấy chiếc xe container che chắn, có kẽ hở rất lớn, bọn họ là từ đó chui vào.”

Công Tôn cũng hiểu, “Thì ra là thế, cho nên mới không bị ai phát hiện, cũng không phát hiện bay từ đâu vào.”

Bạch Ngọc Đường ôm con mèo còn chưa tỉnh táo vỗ vỗ, “Con mèo này ít nhiều cũng có võ nghệ cao cường.”

Một bầy chó lập tức vây lại, ngước mặt thấy con mèo vẫy đuôi, con mèo vàng nhất quyết giữ chặt Bạch Ngọc Đường, ghét bỏ nhìn bầy chó.

Bạch Trì đổ nước ra nắp chai đưa cho con mèo uống, Triệu Hổ nhận bình nước khoáng cho bọn chó uống, cả chó lẫn mèo đều mệt lả rồi.

Trần Dần chống nạnh mắng bầy chó, “Mấy đứa bây nhìn lại mình đi, thân là chó cảnh sát, một đám được huấn luyện nghiêm túc lại thua một con nhỏ đi ngang qua đường!”

Bạch Ngọc Đường để Lạc Thiên dò theo con số đánh dấu trên tờ giấy, đi vào viện bảo tàng trả lại tiêu bản côn trùng, rồi cùng hai tên trộm trở về SCI, chuẩn bị thẩm vấn.

Triển Chiêu thả con mèo lại trước cửa viện bảo tàng, chỗ khi nãy nó đi ngang qua, con mèo lập tức bỏ chạy, một nhóm người đứng giữ bầy chó, tập thể vẫy tay chào cô mèo.

Kết thúc công việc, Triển Chiêu lên xe ngáp một cái định chợp mắt, chợt nghe điện thoại trong túi vang lên tiếng chuông báo.

Lấy điện thoại ra xem, Triển Chiêu nhíu mày — Chấm đỏ bắt đầu di chuyển.