Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Chương 45: Nửa câu tạm biệt



Cùng sáng hôm đó , Tạ Uyển Nhã lập tức được Thái hậu gọi đến tẩm cung , nói là có chuyện cần nói. Nàng cũng chẳng ngần ngại gì , mình không làm gì sai thì sao phải sợ chứ ? 

Con người Lý Khắc Minh kia đã nông cạn mà bảo nàng rằng không cần phải đi , cứ để hắn ra mặt là xong . Nhưng cũng đâu thể như vậy được ? Như thế chẳng phải bảo nàng núp sau lưng hắn sao ? Như thế khác nào thừa nhận nàng có tội ? 

Tất nhiên Uyển Nhã sẽ không để chuyện đó xảy ra . 

- Uyển Nhã ! Con nói ta biết ? Có phải hôm qua là con vô tình không ? Nếu vậy tại sao không xin lỗi Triệu Nhi một câu ? 

Ánh mắt Thái Hậu nhìn nàng dường như rất hài hòa . Bà hẳn nghĩ nàng không cố tình nhưng trong trường hợp này làm sao bà nghĩ được rằng Triệu Nhi đóng kịch đây ? 

- Thưa Thái hậu . Tính con trước nay người cũng hiểu . Con không sai con sẽ không bao giờ xin lỗi . Có lẽ người chưa hiểu việc này rồi thưa Thái Hậu . 

- Uyển Nhã ! Rõ ràng ta thấy con đang tức giận với Triệu Nhi mà ? Hơn nữa còn nghe được tiếng con cãi vã với nó ? Chẳng lẽ nó tự nhúng tay mình vào dầu nóng sao ? 

Nàng mỉm cười nhìn bà , nhẹ nhàng :

- Thái hậu ! Chuyện trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra . Có đôi khi tận mắt chứng kiến cũng chưa chắc là thật . Tận tai nghe thấy thứ gì , cũng không thể từ đó mà suy luận ra sự việc tiếp theo . Một người khôn ngoan khi đã định làm gì có lỗi , sẽ không để nó lộ liễu như vậy . 

- Con nói vậy tức là ý gì ? Con cứ nói rõ ra đi .

- Con không có ý gì cả . Chỉ muốn người hiểu ra mọi chuyện theo đúng như mọi thứ đã diễn ra . Chỉ muốn người hiểu sao nha hoàn của Triệu Nhi lại mời người đến căn bếp của con , muốn người hiểu sao lại đúng lúc đó Thái tử xuất hiện . Và đương nhiên con muốn người hiểu , tại sao con lại nhằm trúng lúc người xuất hiện mà đẩy Triệu Nhi như thế ? Chỉ thế thôi ạ . 

Thái hậu nghe nàng nói , có vẻ cũng hiểu ra rằng nàng không làm gì sai . Bà có một chút ngại ngùng , nhìn nàng :

- Uyển Nhã ! Chuyện con nói ta cũng hiểu rồi . Cũng chỉ tại ta tin con bé Triệu Nhi đó quá . Nhưng con cũng đừng chấp vặt nó . Nó chỉ là tính tình trẻ con nên vậy thôi . Chuyện đã qua rồi , thì cứ để nó qua đi . Con cũng đừng để ý nó làm gì ! 

Uyển Nhã cũng đồng ý . Dù sao chỉ cần nàng không bị oan ức là được . Sau đó , Thái hậu cầm tay nàng lên , sờ lấy chiếc nhẫn bà đã tặng nàng :

- Uyển Nhã này ! Sở dĩ ta bảo Khắc Minh đưa Triệu Nhi về không có ý gì cả . Lúc đó hồ đồ nên bà già này làm bậy thôi con đừng để ý . Với lại cũng có một chuyện muốn nói với con . Sau này , dù có thế nào con cũng phải ở bên Khắc Minh nhé ! Thằng bé này từ trước đến nay tuyệt đối yêu con nhất . 

- Thái hậu ! Điều này con hiểu mà ! 

Giọng bà ngập ngừng lại , nhìn nàng bằng ánh mắt có đôi chút lỗi lầm :

- Chuyện Minh nhi là Thái tử một nước ai cũng biết . Vì thế sau này nó không thể chỉ có con được . Cho nên , ... sau này con cũng nên rộng lượng một chút . Chuyện Minh nhi nó nạp thiếp ... con ...- Về chuyện này , chàng muốn nạp con cũng sẽ không phản đối . Cho nên người đừng lo nữa ! 

Mặc dù nói thế với Thái hậu nhưng nàng có muốn thế đâu ? Mà dù sao nàng cũng tin tưởng ở hắn . Tất cả tình yêu , hi vọng này đều đặt lên hắn . Chỉ mong rằng nó sẽ không bị hắn vùi dập . 

--- 

Sau buổi nói chuyện với Thái Hậu , Uyển Nhã bị giữ lại ăn cơm đến chiều mới có thể về . Nàng  men theo con đường băng qua Ngự Hoa Viên trở về . Đi từ đằng xa nhìn ra một nam tử và nữ tử đang ôm nhau . Tạ Uyển Nhã vốn không định quan tâm , trước giờ nàng không phải người thích lo chuyện bao đồng . Nhưng ... bóng dáng cả 2 người đó đều rất quen . 

Ánh mắt nàng quay lại , đi đến gần hơn . Nam nhân đứng quay lưng về phía nàng nên nàng không thể nhìn rõ . Nhưng dáng đó rất giống ... hắn ! Không không .. ! Chắc là không phải đâu . Nếu là hắn chắc sẽ đẩy người phụ nữ kia ra lâu rồi .

Còn người nữ nhân kia , nhìn là biết là Triệu Nhi . Trang phục nước Triệu rất khác trang phục nước Lý , đâu thể nhầm lẫn được ? Nhưng ... sao lại thế ? Nàng tưởng Triệu Nhi rất thích Lý Khắc Minh ? Sao giờ lại ở đây thản nhiên ôm chặt nam nhân khác ? Đúng là không lường trước được điều gì . Mà cũng tốt thôi . Nàng cũng sẽ không lo mất hắn nữa .

Đang suy nghĩ , thấy Triệu Nhi buông người nam nhân đó ra , rồi cô ta ... hôn hắn .

Xem kịch đến đây , nàng bỗng nhận thấy mình không nên quá vô tư mà đi nhìn trộm người khác . Thế là ... nàng vui vẻ , bay nhảy tưng bừng trở về cung . Tý nữa phải báo cho hắn mới được . 

---

Người con gái nàng nhìn thấy đúng là Triệu Nhi . Cô nàng sau khi ở đó về thì được mời đến cung Lưu Ly của Vương Huyền Trân . Mặc dù , Triệu Nhi và Vương Huyền Trân đã nghỉ chơi từ khi cả hai biết mình cùng yêu Lý Khắc Minh . Song , đối với họ mà nói cũng quan hệ giữa bản thân và đối phương vẫn thuộc dạng quen biết .

Triệu Nhi bước vào cửa ương ngạnh nhìn Vương Huyền Trân :

- Sao ? Gọi ta có chuyện gì ?

Vương Huyền Trân buông tách trà trong tay ra , liếc Triệu Nhi :

- Làm chuyện xấu hổ với nam nhân nào ở Ngự hoa viên mà son nhòe cả đi ? Thật mất thể diện mà .

Triệu Nhi bị nói , vẫn không biết xấu hổ mà bảo :

- Hứ ! Ta hôn Thái tử của ta , can gì tới cô ?

Vương Huyền Trâu nghe xong , mắt có ngưng đọng đôi chút rồi lại bật cười :

- Con mắt ngươi khéo cũng nhìn nhầm người mà hôn hít . Chứ Thái tử đời nào đi hôn người như ngươi ? Bớt nói nhảm đi .

Triệu Nhi nhún vai , tỏ vẻ ngươi không tin ta cũng không ép .

- Gọi ta tới có chuyện gì ?

- Hỏi thừa ! Biết chuyện phủ Bắc Hà bị quân phản loạn nước ngươi chiếm đóng chứ ?

- Thì liên quan gì tới ta chứ ?

Vương Huyền Trân nhìn ả , nói 2 từ :

- Ngu ngốc !

Triệu Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra , nhíu mày hỏi :

- Nói gì ? Ngu ngốc cái gì ?

- Đúng là miếng ăn đã đưa đến miệng rồi còn để tuột mất . Thật không hiểu bao nhiêu năm nay ngươi sống trên đời tiếp thu được cái gì vào đầu nữa ?

Triệu Nhi vẫn ngu ngơ khó hiểu im lặng để Vương Huyền Trân giải thích .

- Ngươi biết lần này Thái tử cũng sẽ đi đến đó để giải quyết chứ ?

- Ừ thì .... tất nhiên . Nhưng chuyện đó thì liên quan gì ?

- Tại sao không vận dụng điều đó mà đuổi ả Thái tử phi đó đi ? Như vậy không phải ta và ngươi đều có lợi sao ? Nếu Thái tử không có cô ta , cùng lắm sẽ tìm đến chúng ta .

- Vậy nhỡ khi đó Thái tử chọn cô ? Như vậy chẳng phải ta sẽ phí công vô ích sao ?

Vương Huyền Trân cười khểnh :

- Sau bao nhiêu năm bị Lý Khắc Minh hắt hủi , ta đã không còn yêu hắn nữa . Ta chỉ không muốn Tạ Uyển Nhã ngư ông đắc lợi nên mới bàn bạc với ngươi chuyện này . Chỉ cần sau khi Tạ Uyển Nhã chết , ta chỉ cần sống an nhàn trong cung suốt đời là được . Sẽ không tranh giành với ngươi đâu   .

Triệu Nhi nghe cũng thấy hợp lý nên đồng ý , bảo Vương Huyền Trân bày cách .

- Ngươi và Thái tử nhất định phải đi với nhau trong lần xuất quân này . Có như vậy , ta và cha ta mới có thể khiến cho Tạ Uyển Nhã phải rời vị trí Thái tử phi .

- Tại sao ta phải đi với Thái tử ? Kế hoạch của ngươi là sao ?

Vương Huyền Trân đến gần , thì thầm vào tai Triệu Nhi tất cả kế hoạch . Triệu Nhi nghe xong cũng gật gật đồng ý .

---

Tạ Uyển Nhã trở về cung , theo đúng giờ hàng ngày luyện chữ . Hạ Mẫn lúc chuẩn bị giấy thấy nàng đặc biệt vui vẻ thì hỏi :

- Nương nương ? Người có chuyện gì vui sao ?

Uyển Nhã giả ngơ , bâng khuâng lắc đầu :

- Có sao ? Ta làm gì có !

Thực ra trong lòng nàng đang rất vui . Vui vì .... tình địch của nàng đã rời bỏ hắn . Như vậy nàng sẽ không phải lo nghĩ nữa . Nhưng suy cho cùng cũng có đôi chút đáng thương cho nàng ta . Thôi thì nếu sau này nàng ta hạnh phúc thì nàng sẽ chúc phúc vậy .

Uyển Nhã hí hửng , chọn câu thơ mang tính hóm hỉnh của Thôi Hộ :

Nhân diện bất tri hà xứ khứ

Đào hoa y cựu tiếu Đông phong.

( Trước sau nào thấy bóng người,

Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông.)

Tạ Uyển Nhã có thói quen khi viết chữ đặc biệt sẽ không muốn bị người khác làm phiền nên cho Hạ cung nữ lui xuống .

Đang hí hoáy viết thì có người bước chân vào . Nàng đang mải viết , không ngó lên nhìn chỉ mở miệng hỏi :

- Ai đó ?

Nam tử áo xanh vừa bước vào không ai khác chính là hắn . Hắn có vẻ mệt mỏi nói :

- Là ta !

Uyển Nhã nghe giọng nói biết là hắn thì bảo :

- Để ta kể chàng nghe . Hôm nay ta nhìn thấy ...

Lời nói chưa dứt thì ánh mắt đã ngưng lại . Lý Khắc Minh đến bên tủ , treo áo . Bóng dáng đó , cái áo đó .... rất giống nam nhân đã hôn Triệu Nhi !

Tạ Uyển Nhã đơ người , không nói thêm lời nào cả . Lúc Lý Khắc Minh xoay người lại mới cụp mắt xuống giả vờ đang viết .

- Nhìn  thấy gì ? Sao nàng không nói nữa ?

- À ... à ! Không có gì đâu . Ta cũng quên mình nói gì rồi .

Lý Khắc Minh thấy nàng không muốn nói cũng không hỏi thêm . Tâm trạng Lý Khắc Minh hôm nay mệt mỏi , hắn nói :

- Ta đi tắm trước ! Nàng cũng đừng viết nữa ! Chúng ra chuẩn bị dùng bữa đi !

Nàng không dám nhìn lên , đầu chỉ gật gật . Đến khi đã không còn tiếng động nữa nàng mới xoay người ra ngắm nhìn thật kỹ chiếc áo hắn vừa tháo ra . Đúng là chiếc áo đó , nàng không thể nhầm được .

Nước mắt nàng chợt rơi , rơi từng giọt xuống tờ giấy đó . Lạ thật ! Cảm giác đau buốt từ sâu thẳm nơi đáy tim . Câu thơ vốn đang vui vẻ vậy mà giờ chợt đau buồn đến lạ .

Uyển Nhã gạt nước mắt , lật mặt sau tờ giấy viết lại bức thư . Giống như một bản nhật kí nhưng nó hoàn toàn là nỗi lòng người con gái đang yêu . Đau mà vẫn cố giữ , đau mà cố chấp không buông .

Giá như có thể buông xuôi dễ dàng thì tim sẽ không đau . Nhưng ở đời khi đã yêu thật lòng thì mấy ai buông được dễ dàng đến thế .

---

Cả buổi ăn cơm đó , nàng cứ như người trên mây . Tâm trạng xấu không thể tả được nữa .

Lý Khắc Minh nhận ra chỗ bất thường , ngưng đũa hỏi :

- Uyển Nhã ? Nàng sao thế ? Mệt hả ? Có cần ta truyền Thái y không ?

Nàng giật mình , cười trừ :

- À ... ta không sao ! Không có gì .

(Người không mệt :) chỉ có tim rất mệt thôi . )

Nàng suy nghĩ một chút , rồi bảo :

- Chàng nghe ta nói này ! Đời người này , ta sẽ chỉ nói với chàng một câu tạm biệt . Khi mà ta nói hết một câu tạm biệt cũng là lúc ta rời xa chàng . Chàng ...

- Nàng nói câu này nghĩa là sao ?

- Chỉ muốn nhắc cho chàng nhớ , ta ... ra thực ra sức chịu đựng rất kém ! Vậy thôi .

Nói rồi nàng cười trừ , cầm bát cơm lên ăn , cũng không để ý xem thái độ tiếp theo của hắn ra sao . Bởi rất sợ hắn sẽ hỏi gì đó thêm làm lòng mình không kìm được mà nói ra cảm xúc thật của chính mình .

---

Đêm hôm đó cũng giống như mọi đêm , hắn ôm nàng trong vòng tay rộng lớn . Lý Khắc Minh giờ đã ngủ say còn nàng thì vẫn chẳng thể chộ mắt nổi . Nàng xoay người , nhìn lên khuôn mặt trầm lặng của hắn .

Khuôn mặt đẹp như vậy , đúng là không thể dành cho một mình nàng rồi . Lại nhìn đến vòng tay rộng lớn của hắn , vòng tay rộng lớn như vậy đúng là một mình nàng vẫn không xuể .

Cứ tưởng rằng nàng là người hạnh phúc trong câu chuyện . Hóa ra lại thật đáng thương . Nhìn người mình yêu vu vơ ôm hôn nữ nhân khác mà còn tính vui vẻ chúc phúc . Ngu ngốc !

Giá như mà có thể , sẽ ước mình thật mạnh mẽ như bề ngoài mà mình đã mất công xây dựng lên .