Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 85: Trêu chọc



Sắc mặt Diêm Quan Thương tối sầm, không thèm để ý đến tin nhắn khác trên màn hình, cất điện thoại di động vào túi.

Trái lại, Tô Chiết đang cúi đầu nhìn điện thoại, tin nhắn trên màn hình được gửi đến không ngừng.

Diêm Quan Thương không có đam mê rình mò sự riêng tư của người khác, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng bên tai liên tục vang lên âm thanh tin nhắn đến, vô cùng chói tai, cứ như người kia có vạn lời không nói hết cùng Tô Chiết.

Có lẽ do Tô Chiết sợ làm phiền người khác, anh điều chỉnh chế độ chuông điện thoại thành chế độ im lặng.

Nhưng không nghe được âm thanh báo tin nhắn tới nữa, Diêm Quan Thương càng cảm thấy bực mình thêm. Người đàn ông có ngũ quan anh tuấn khôi ngô ghé mắt nhìn lại, vẫn thấy Tô Chiết đang bận mải nhắn tin.

Hắn đột nhiên hơi nhớ thương khoảng thời gian hắn bị mù mắt, hắn không cần nhắm mắt cũng có thể không trông không thấy. Sắc mặt Diêm Quan Thương càng lúc càng khó coi, tựa vào cửa xe nhắm mắt dưỡng thần.

Tiểu Điềm Điềm: "Thành phố Giang vui lắm phải không?"

Tiểu Điềm Điềm: "Tôi nghe nói bãi biển bên đó rất đẹp".

Tiểu Điềm Điềm: "Đến bãi biển có thể nhặt được ốc biển không?"

Tiểu Điềm Điềm: "Vịt om dừa bên đó chuẩn vị chứ?"

Mặc dù những năm qua Tô Chiết từng đi cùng Diêm Quan Thương tới rất nhiều địa phương, nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh tới thành phố Giang.

Thấy Tiểu Điềm Điềm hỏi một trăm câu hỏi tò mò, anh ngẫm nghĩ có khi mình cũng nên mua chút đặc sản về cho sư phụ.

Lý do đến thành phố Giang lần này là vì bữa tiệc từ thiện và vũ hội, cả hai sự kiện đều diễn ra vào tối ngày mai. Nếu ngày kia Diêm Quan Thương không có sắp xếp gì khác thì anh có thể đi dạo một vòng trong thành phố.

Anh nhớ rõ lịch trình chuyến đi này, ngoại trừ bữa tiệc và vũ hội thì không còn bất cứ sự kiện nào khác.

Tô Chiết nghiêng đầu nhìn về phía Diêm Quan Thương đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên, bởi vì lúc máy bay hạ cánh đã gần bảy giờ tối, lại thêm thời gian lái xe, bầu trời ngoài cửa sổ đã sớm chìm vào bóng đêm.

Đèn đường mờ nhạt thỉnh thoảng chiếu vào trong xe, thân hình cao lớn của Diêm Quan Thương nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối im ắng, ánh sáng ngoài xe biến đổi không ngừng, có đôi khi sẽ chiếu sáng hắn trong chốc lát.

Diêm Quan Thương có ngũ quan lập thể, sườn mặt nhìn nghiêng càng xuất sắc vô cùng, nhưng chỉ nhìn thoáng qua thôi vẫn có thể khiến người ta sinh ra chút cảm xúc sợ sệt.

Tô Chiết đã sớm quen thuộc gương mặt xấu xa này, luôn luôn nắm rõ được chuyển biến tâm trạng của hắn.

Nghe thấy tiếng động nhỏ Tô Chiết tạo ra khi đặt điện thoại di động xuống, Diêm Quan Thương mở mắt ra.

Tô Chiết thấy người tỉnh lại, cất giọng như bình thường: "Sếp Diêm".

Diêm Quan Thương không nhìn anh: "Chuyện gì?"

Tô Chiết: "Ngày kia ngài có công việc hay lịch trình riêng nào không ạ?"

Lời nói vang lên bên tai, cánh tay đặt bên cạnh người Diêm Quan Thương cứng đờ.

Diêm Quan Thương quay đầu sang nhìn Tô Chiết, lập tức đối mặt với ánh mắt có vẻ mong chờ của anh. Sắc mặt của anh không thay đổi, con ngươi như đầm sâu im ắng vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh, quần áo sạch sẽ gọn gàng ngồi bên cạnh hắn, từ đầu tới chân lộ ra sự nghiêm túc tỉ mỉ. Thế nhưng không biết tại sao, Diêm Quan Thương lại có thể chú ý tới phần mong chờ người ngoài khó có thể nhìn ra từ Tô Chiết.

Sống mũi cao mang theo đôi kính mắt viền bạc càng làm đặc điểm cá nhân của Tô Chiết nổi bật, mái tóc chải chuốt gọn gàng, cổ áo cài lên đến tận cúc trên cùng, móng tay sạch sẽ cùng đôi chân dài bao trong chiếc quần tây không một nếp gấp.

Tô Chiết luôn khiến cho người ta cảm thấy anh là một người nhã nhặn quy củ, nhưng mà càng quy củ càng khiến cho người ta muốn nhìn xem, dáng vẻ không cam lòng của anh khi bị ép buộc vượt qua khỏi khuôn mẫu là như thế nào.

Giống như một đóa hoa nở trong bùn, bởi vì quá sạch sẽ nên không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, không khỏi khiến người ta có ham muốn khiến cho bông hoa này bị nước bùn nhiễm bẩn, muốn nhìn xem sau đó đóa hoa còn thanh cao được nữa hay không, nó sẽ vẫn tiếp tục nở hoa hay sẽ gục đầu khuất phục trước thân người khác.

Yết hầu Diêm Quan Thương lăn một vòng, miệng hơi khô.

Thấy người mãi không trả lời, Tô Chiết lại hỏi thêm lần nữa: "Sếp Diêm, ngày kia ngài có công việc hay lịch trình riêng nào không ạ?"

Vành tai Diêm Quan Thương yên lặng đỏ lên.

Đây phải chăng là lời hẹn mời hắn ra ngoài cùng?

Điều thứ năm trong "Ba phút, một người đàn ông vì tôi tiêu mười vạn" có dặn hắn phải thận trọng, nhưng khi nhìn ánh mắt của đối phương, hắn khó có thể nói ra lời từ chối.

Diêm Quan Thương im lặng hồi lâu: "Không có".

"Thật sao? Tốt quá".

Khóe miệng luôn thẳng băng của người đàn ông khó có khi khe khẽ cong lên.

"Vừa hay ngày kia tôi có thể ra ngoài mua cho bạn bè một chút đặc sản địa phương."

Diêm Quan Thương cố khiến giọng nói mình thản nhiên: "Tùy cậu".

Sau đó bỗng nhiên hắn cứng người: "Cậu nói gì cơ?"

Tô Chiết không hiểu sao hắn hỏi như vậy, lặp lại: "Mua đặc sản địa phương cho bạn bè".

Đường cong trên khóe miệng Diêm Quan Thương lập tức biến mất: "Bạn bè?"

Lời trình bày của Tô Chiết không có kẽ hở, nụ cười đúng mực: "Cơ thể anh ấy không tiện, không thể đi xa nhà, tôi muốn mua chút đặc sản về cho anh ấy".

Vô cùng khiến người ta suy ngẫm.

Vừa nhắc tới cơ thể không tiện, Diêm Quan Thương liền biết người anh nhắc đến chính là kẻ sư phụ xui xẻo không chân gãy thì tay gãy, ba ngày hai lần đi vào bệnh viện.

Trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, khó chịu đến muốn nghiến răng.

Tô Chiết: "Sếp có cần tôi mua hộ một phần không?"

Diêm Quan Thương bực bội: "Không cần".

Nhưng người làm sư phụ lúc trước đã biến thành bạn bè, Diêm Quan Thương không thể không nghi ngờ, không biết thân phận thực sự của kẻ xui xẻo kia là gì.

"Người bạn kia của cậu bao nhiêu tuổi?"

Tô Chiết: "Năm nay ba mươi tám".

Lớn hơn Tô Chiết ròng rã mười hai tuổi, Diêm Quan Thương nhẹ nhõm thở phào.

Ngay sau đó, Tô Chiết: "Tôi cảm thấy những con người đã trải qua năm tháng thăng trầm vô cùng hấp dẫn".

Những lời này vào tai Diêm Quan Thương lại biến thành.

Người đàn ông kia, anh nghe thấy không, tôi thích người lớn tuổi, càng già càng tốt!

Xe tới khách sạn, Diêm Quan Thương một đường đen mặt đến tận phòng. Tô Chiết đã sớm không còn ngạc nhiên với tính cách kém cỏi của hắn, cầm thẻ phòng mình tự về phòng, ngày mai anh còn cả một bữa tiệc rượu bận rộn.

Chiều ngày hôm sau, Tô Chiết mặc xong lễ phục, một bộ âu phục màu đen thêu hoa văn chìm màu xám, cà vạt thường xuyên đeo trên cổ được thay thế bằng nơ.

Ngụy Mẫn cũng đổi một bộ lễ phục dạ hội đỏ rực, hai người chuẩn bị sẵn sàng liền dẫn theo cấp dưới tới tìm Diêm Quan Thương.

Lúc ra ngoài Diêm Quan Thương nhìn thoáng qua Tô Chiết một cái, sau đó lên xe, đi tới buổi tiệc.

Buổi tiệc tối ngày hôm nay được tổ chức tại một câu lạc bộ đêm cực lớn, xa hoa sang trọng, bên trong trang hoàng khí phách nguy nga.

Nhóm người Diêm Quan Thương vừa vào, lập tức hấp dẫn ánh mắt bốn phía.

Đứa con cưng của trời trong giới kinh doanh nửa năm qua lần đầu tiên xuất hiện, tự nhiên đã có người đã sớm gảy bàn tính từ lâu.

Rất nhanh, khách mời lần lượt chen nhau mà tới, sắc mặt Diêm Quan Thương bình thản thoải mái, xã giao thành thạo không phí sức, thân hình cao lớn như hạc giữa bầy gà.

Tô Chiết đứng bên cạnh hắn, mặc dù tính tình Diêm Quan Thương rất kém nhưng địa vị của hắn trong giới kinh doanh không ai có thể phủ nhận.

Nửa phần sau của bữa tiệc là vũ hội, Diêm Quan Thương mệt mỏi với cảnh a dua nịnh hót, chân dài nhanh chóng đi ra khỏi đám người, nhìn thấy có người bước theo sau, hắn lười biếng bảo: "Mọi người cứ tự vui chơi đi".

Tô Chiết biết câu nói này không bao gồm cả anh.

Sau khi những người còn lại tản ra, Tô Chiết vẫn tận chức tận trách đi theo sau lưng Diêm Quan Thương.

Diêm Quan Thương tìm một chiếc ghế sofa xa xỉ ở trong góc khuất ngồi xuống, giơ tay kéo kéo chiếc nơ trên cổ, tháo bỏ hai cúc áo trên cùng. Yết hầu đặc trưng của nam giới lộ ra, ánh mắt đầy chán ghét của hắn nhìn sang phía sàn nhảy.

Thấy Tô Chiết còn đi theo mình, Diêm Quan Thương bảo: "Cậu cũng đi đi".

Tô Chiết sững sờ, không nói gì, sau đó cất bước rời đi.

Diêm Quan Thương nhìn theo bóng lưng của Tô Chiết. Vai rộng eo hẹp, một đôi chân dài gọn gàng bọc trong quần tây. Chính cái dáng vẻ đứng đắn thận trọng không thể với tới này, nửa năm trước còn đang bướng bỉnh nũng nịu làm phiền hắn.

Lúc Diêm Quan Thương bị mù, hắn không tưởng tượng được ra dáng vẻ của cậu hộ lý. Hiện tại đã nhìn thấy thì hắn lại không tưởng tượng được khi Tô Chiết nũng nịu sẽ trông như thế nào.

Khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh cẩn thận kia sẽ đỏ lên vì xấu hổ, hay sẽ buông bỏ tất cả thanh cao của mình xuống cầu xin người ta mà sắc mặt vẫn không cam lòng.

"A, không phải kia là Diêm Quan Thương hả?"

"Thật sự là Quan Thương này".

"Đâu đâu, để tớ xem với nào".

Tiếng cười ngọt ngào mềm mại truyền đến bên tai, hàng lông mày của Diêm Quan Thương giật một cái. Quả nhiên, cách đó không xa, có mấy cô gái trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ hoa lệ bắt đầu đi về phía hắn.

Mấy cô gái này cũng coi như là người quen cũ của Diêm Quan Thương, dù sao nơi đây toàn những gia đình có quyền thế. Sau khi nhìn thấy Diêm Quan Thương, ánh mắt họ không khác gì nhìn thấy con mồi.

Thật ra bình thường không có mấy ai dám lại gần Diêm Quan Thương, nhưng mấy cô gái này không sợ, bởi vì kinh nghiệm tình trường của hắn gần như là số không, mà biểu hiện bên ngoài luôn ra dáng một vị quân tử.

Mặc dù tính tình Diêm Quan Thương rất kém, tướng mạo hung dữ, nhưng duyên phận với phụ nữ lại không hề tệ.

Mà có lẽ do về mặt tình cảm, Diêm Quan Thương là một người hết sức đứng đắn. Thấy con gái tới gần, sắc mặt hắn sẽ mất tự nhiên y như một vị hòa thượng. Thế là có mấy người càng lúc càng cảm thấy hắn thú vị, chỉ cần nhìn thấy hắn trong bữa tiệc tối nào, nhất định sẽ tới trêu ghẹo một phen.

Hiển nhiên lần này cũng không ngoại lệ.

Diêm Quan Thương phiền lòng, không quan tâm đến họ.

"Nhìn sang đây một cái đi nào, tổng giám đốc Diêm mặt lạnh của bọn em ơi".

"Anh có chuyện gì phiền lòng à, kể em nghe một chút đi nào".

"Sếp Diêm à, anh có muốn tìm bạn nhảy, nhảy một điệu không?"

"Cậu nói cái gì vậy, sếp Diêm của chúng ta còn không ôm eo của phụ nữ, nhảy thế nào được bây giờ?"

Diêm Quan Thương chẳng khác gì mới tiến vào động Bàn Tơ, nét mặt chết lặng, bên cạnh đầy người là người.

Hắn ngồi im ở nơi đó như một tòa núi, càng làm nổi bật lên sự xinh đẹp của một đám người xung quanh, tựa như quanh hắn là vạn bụi hoa, chỉ cần cười một tiếng đã là phong cảnh.

Diêm Quan Thương không có tâm trạng nghe tiếng cười nói quanh mình, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Chiết cách đó không xa.

Hình như đối phương mới nhận được lời mời, anh cúi người lịch sự trước một quý cô, sau đó bàn tay quý cô khoác lên cánh tay anh, hai người cùng đi về phía sàn nhảy. Đọc‎ 𝑡r𝙪𝘆ện‎ ha𝘆‎ 𝑡ại‎ —‎ 𝒯𝑹𝙪𝙈𝒯𝑹‎ UYEN.VN‎ —

Hai người họ đi ngang qua chỗ hắn, bàn tay Tô Chiết đỡ bên vòng eo quý cô. Đôi mắt Diêm Quan Thương tối sầm xuống, sống lưng rộng lớn tựa trên ghế sofa, ánh mắt như dã thú trong đêm đen nhìn chằm chằm con mồi trước mặt.

Người ngồi bên cạnh hắn nhìn sang, cô nàng lấy hai ly rượu từ trong tay nhân viên phục vụ, nhét một ly vào tay Diêm Quan Thương: "Đang nhìn ai vậy?"

Diêm Quan Thương không từ chối, ánh mắt vẫn dõi theo Tô Chiết trên sàn nhảy. Bước nhảy của đối phương nhẹ nhàng, cánh tay dùng sức đỡ cho bạn nhảy, dường như sau đó có chuyện gì thú vị, cả hai người họ nhìn nhau nở nụ cười.

Nụ cười của Tô Chiết trong trẻo lạnh lùng nho nhã, nhàn nhạt nhưng hết sức thu hút sự chú ý của người khác. Sắc mặt Diêm Quan Thương rất khó coi.

"Anh đang nhìn ai đấy?"

"Thế nào, sếp Diêm của chúng ta cũng coi trọng người nào rồi hả?"

"Ai thế, mau chỉ cho tôi xem với".

Có lẽ là do thói quen của một vị trợ lý đặc biệt, Tô Chiết luôn vô thức tìm kiếm Diêm Quan Thương giữa đám người.

Quý ông đỡ vòng eo bạn nhảy, đôi con ngươi dịu dàng nhã nhặn, ngay lúc đổi vị trí, Tô Chiết ngước mắt lên, thoáng nhìn về phía Diêm Quan Thương.

Đôi mắt lạnh nhạt trong veo trên sàn nhảy mang thêm nét phong lưu, chỉ liếc thoáng qua rồi đi mất. Diêm Quan Thương nhìn thấy khóe miệng cong lên thành nụ cười ấy, cả người như bị điện giật một trận tê dại, ánh mắt như xuyên thấu qua tất cả con người, nhìn chằm chằm Tô Chiết, nâng tay đưa rượu vào miệng.

"Không nhìn ai cả".