Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!

Chương 70: Nam tiểu tam



Tiếng ồn ào xung quanh dường như tan biến, Tần Tranh nghe cô bé con thích thú cười vang rồi thỏ thẻ:

- Mẹ, còn ba thì sao? Mẹ có nhớ ba không?

Sở Nhiên bật cười véo nhẹ đôi má phúng phính của cô bé, trước vẻ chờ đợi của nhóc con liền cười gật đầu, vừa xong lại như nhớ đến chuyện gì bèn vui vẻ trả lời.

- Nhớ, cũng nhớ đến mức không thở được luôn.

Cô bé vừa lòng cười khanh khách ôm lấy cổ cô hôn lấy hôn để, sau một lúc mới chịu rời tay cô để cho bố bế.

Người đàn ông có tên Tư Thành kia nhìn về phía Tần Tranh vẫn đang quan sát bọn họ chăm chú, hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ:

- Em quen người kia à?

Sở Nhiên khựng lại một giây, nhìn vào đôi mắt u ám của Tần Tranh rồi kéo nhẹ khóe môi thành một nụ cười không mấy quan tâm.

- Một người bạn cũ. Gần đây em gặp một chút rắc rối, anh ấy giúp đỡ em rất nhiều.

Nói xong liền kéo cánh tay Tư Thành đi về phía Tần Tranh.

Tần Tranh chôn chân đứng tại chỗ nhìn một nhà ba người của cô từ từ tiến lại gần chỗ của mình, nghe Sở Nhiên quay về phía người đàn ông kia giới thiệu.

- Đây là đội trưởng đội trọng án của sở cảnh sát khu Hạ, tên là Tần Tranh.

Nói xong, cô lại nhìn thẳng vào mắt anh, nở một nụ cười hạnh phúc xen lẫn bẽn lẽn.

- Đây là Trần Tư Thành, chồng của tôi. Còn đây là con gái của chúng tôi, tên là Hinh Hinh. Năm nay nó đã được năm tuổi rồi, anh có thể gọi nó là Thỏ Con. Thỏ Con à, chào chú Tần đi con.

Cô bé con mở đôi mắt tròn xoe sau cặp kiếng dày nhìn anh, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ.

- Chào chú Tần, cảm ơn chú đã giúp mẹ cháu.

Tần Tranh nuốt khan trong cuống họng, nghe mình như máy móc trả lời cô bé với giọng đều đều.

- Chào cháu. Không có gì.

- Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ cho Sở Nhiên. Cô ấy một thân một mình làm việc ở nơi xa xôi thế này khiến cả nhà rất lo lắng.

- Việc phải làm thôi. Dù sao chúng tôi cũng là… bạn cũ.

Phải, chỉ là bạn, chính xác thì chỉ là bạn giường.

Tần Tranh chua xót nhận ra mình có lẽ đã bị sợi lạt mềm của Sở Nhiên trói chặt rồi, vô tình anh đã để cô biến mình thành kẻ thứ ba xen vào gia đình của người khác.

Sở Nhiên không mấy quan tâm đến tâm tình của Tần Tranh lúc này, cô chỉ lo bận rộn rồi hỏi han hai cha con Trần Tư Thành.

- Anh lên đây thăm em hay có việc gì quan trọng?

- Trường học vừa cho nghỉ hè mà con bé lại nài nỉ muốn đến thăm em. Với lại, anh cũng muốn sẵn đây dẫn con bé đến bệnh viện lớn khám lại, tình hình… không được tốt lắm.

Sở Nhiên nghe thế thì vô cùng lo lắng, cứ mải quan sát hỏi han cô bé các kiểu, hoàn toàn ngó lơ việc chạm mặt của “tình nhân” và chồng.

Bên này Tần Tranh cũng sắp xếp xong xuôi và bàn giao công việc cho người khác. Đội phá bom mìn cũng đang thu dọn rút quân. Lúc đi qua chỗ bọn họ, ánh mắt Sở Nhiên lướt qua một gương mặt có vẻ quen thuộc, người đó dường như cũng nhận biết cô, thấy thế liền kéo chiếc khăn che mặt lên.

- Nhà em bây giờ cũng không an toàn cho cả ba người. Tôi đề nghị em tạm thời cứ đưa hai cha con đến ở cùng em, dầu sao an ninh chỗ nhà tôi là đảm bảo nhất.

- Vậy thì ngại lắm, Sở Nhiên đã làm phiền anh quá nhiều rồi, chúng tôi không thể…

- Anh phải lo nghĩ cho sự an toàn của hai mẹ con cô ấy. Rắc rối lần này rất lớn, đối tượng lại rất liều mạng, không nên vì ngại ngùng mà khiến mẹ con cô ấy gặp nguy hiểm.

Sở Nhiên cũng biết đến sự ngông cuồng của Quý Mộc, cô công nhận việc sắp xếp này của Tần Tranh là hợp lý. Sống cùng một nhà… anh ta không ngại thì việc gì cô phải sợ?

- Nghe sếp Tần đi anh. Dầu gì cũng chỉ ở tạm mấy ngày, với lại tình trạng của Hinh Hinh không thích hợp ở chỗ phức tạp.

Trần Tư Thành liếc mắt nhìn biểu cảm cùng sự nhiệt tình này của Tần Tranh với vẻ hoài nghi, thế nhưng anh là người rất trầm ổn, chỉ ôm con gái rồi quay lại kéo chiếc vali đến bên cạnh Tiếu Nhiên.

- Mẹ ơi, sao trời dạo này cứ tối mãi thế mẹ? Mỗi lần con cất kính đi là trời lại tối, lúc này cũng tối, hôm qua cũng tối, làm con bị vấp ngã mãi.

Thỏ Con lúc này vẫn nắm chặt bàn tay của Sở Nhiên đang đi bên cạnh. Bởi vì sợ rơi mắt kính lúc di chuyển nên Trần Tư Thành đã cất nó vào trong chiếc ba lô đeo trước ngực cô bé. Sở Nhiên nhìn mặt trời lúc này đã lên cao vượt những ngọn cây, cô cảm thấy mũi mình nghèn nghẹn, tim đầy chua xót, thế là cô gượng cười nói với cô bé.

- Ừm, Thỏ Con nói đúng rồi. Dạo này trời cứ tối mãi, mẹ cũng vấp ngã như con đấy. Chân mẹ đang đau ơi là đau.

- Thế thì lát nữa con bảo ba thổi vào chân cho mẹ nhé. Ba siêu lắm cơ, thổi là hết đau ngay. Mẹ mà không khóc sẽ thì sẽ còn được cho ăn kẹo dâu.

Thỏ Con nói xong liền cười khúc khích rúc vào cổ Trần Tư Thành, bởi vì bố cô bé đã phát nhẹ vào mông để cảnh cáo không được ăn nói quàng xiên.

Một nhà ba người ồn ào cho tới lúc đến cổng khu nhà mới ngừng lại. Xong xuôi thủ tục, Tần Tranh mở cửa cho mọi người bước vào. Sở Nhiên quen đường quen nẻo rút đôi dép bông trên kệ xỏ vội rồi bế Thỏ Con vào nhà. Trần Tư Thành nhìn một loạt động tác lưu loát này của cô, trong ánh mắt càng thêm nhiều suy nghĩ.



Tần Tranh lẳng lặng nghe âm thanh ồn ào trong căn phòng ngủ của mình. Có tiếng cười khanh khách của cô bé con, tiếng trêu chọc của Sở Nhiên cùng giọng can ngăn đầy nhu hòa xen lẫn yêu chiều của… chồng cô ấy.

Tần Tranh siết chặt bàn tay cầm cốc rượu, gân xanh nổi lên dày đặc trên mu bàn tay tiết lộ tâm tình kìm nén của anh lúc này.

Thật sự nực cười! Tần Tranh anh thế mà tự biến bản thân thành nam tiểu tam trong chính căn nhà mình, chỉ biết câm nín nhìn người mình yêu “anh anh em em” cùng người đàn ông khác.

Sau phút sững sờ trước sự xuất hiện của cô bé, suốt quãng đường về nhà anh đột nhiên lại có một niềm hy vọng mãnh liệt, cảm giác tim mình đập dồn dập liên hồi. Nhìn độ tuổi này, cô bé ấy có khi nào là con của anh không? Bàn tay cầm lái của Tần Tranh run lên, trái tim như bị nung nóng. Thế nên nhân lúc làm thủ tục đăng ký tạm trú trong khu nhà này, anh đã tranh thủ nhìn qua ngày sinh của cô bé.

Ngày 25 tháng 8, sau ngày anh gặp gỡ Sở Nhiên hơn một năm rưỡi.

Chút hy vọng mong manh ấy tan vỡ như bọt nước, chỉ còn để lại xót xa trong anh. Sao anh lại có thể nghĩ rằng cô ấy có thể chấp nhận sinh ra đứa bé của anh, sau khi đã bị anh làm tổn thương đến mức ấy kia chứ?

Tần Tranh ngửa đầu trên ghế sô pha, đưa tay che lại đôi mắt. Rượu này quá mạnh, men rượu nồng xộc lên làm anh cay đến chảy nước mắt rồi.