Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!

Chương 85: Thiên thần say ngủ



Sở Nhiên tỉnh lại vì cảm giác buốt lạnh xông vào khắp cơ thể, cô cục cựa mình định tìm tư thế thoải mái hơn thì phát hiện bản thân mình đã bị trói chặt vào tường. Một chiếc thòng lọng được cố định ngay dưới cổ cô, đầu dây còn lại được treo cao rồi dẫn đến đâu không rõ.

Cô rên khẽ, đưa mắt quan sát bên ngoài thì thấy Trần Tư thành đang nằm gục trên sàn, vết thương trên đầu vẫn còn rỉ máu, chân anh ấy được kết dính vào tường bằng một đoạn xích sắt lớn.

Hướng mắt về ánh sáng rực rỡ giữa gian phòng, Sở Nhiên nhìn thấy vật đã làm cho tâm thần mình chấn động khi vừa đặt chân đến chốn này.

Đó là một chiếc giường bằng thủy tinh cao cấp rắn chắc, xung quanh được trang bị bằng một hệ thống cấp đông hoàn hảo. Cô gái nằm trên chiếc gối lụa với đôi mắt khép hờ say, làn môi hồng hào đầy đặn, mái tóc dài mềm rũ uốn lượn trên bờ vai rồi rũ nhẹ trước ngực. Nếu như không kể đến làn da trắng bệch cùng làn hơi lạnh lẽo tỏa ra trên từng ngóc ngách của chiếc giường thì cô ấy chẳng khác nào một nàng công chúa xinh đẹp đang say ngủ.

Sở Nhiên chấn động tâm thần không thể thốt được nên lời. Bởi vì sau bảy năm, không ngờ mình có thể lại được nhìn thấy Tiếu Nhiên, cô gái trong trẻo như thiên thần ấy.

- Thật sự là cô ấy ư?

- Phải! Bất ngờ không?

Trong góc tối, giọng nói đầy ma mị của Quý Mộc vang lên.

- Cô ấy không chôn thân trong biển lửa, thế nhưng lại nằm im lìm không còn tri giác ở đó hơn sáu năm dài đằng đẵng. Cô ấy ra đi khi vẫn còn căm hận tôi, suốt bao nhiêu năm chưa hề cho tôi một ánh mắt hay một nụ cười. Vì sao các người có thể sống một cuộc đời sống động và rực rỡ sắc màu còn chúng tôi lại phải chui rúc câm lặng như vậy? Hả?

- Đó là sự lựa chọn của cô ấy.

Trần Tư Thành cũng không cảm thấy bị áp bách bởi sự điên cuồng của Quý Mộc lúc này, anh quét một ánh mắt thương hại đến chàng trai hai mắt đỏ ngầu đứng trước mặt mình.

- Đôi khi để cho họ đi cũng là sự tôn trọng cao nhất dành cho chị em cô ấy.

- Im đi! Anh thì biết cái gì chứ? Anh đã từng lâm vào hoàn cảnh mất hết tất cả như tôi chưa? Đừng có đứng nói chuyện rồi nghĩ rằng những người khom lưng cũng không bị đau như mình. Anh không có tư cách phán xét tôi. Đạo đức giả!

- Tôi biết. Tôi cũng từng trải qua như cậu, thậm chí còn hơn thế nữa. Biết được người phụ nữ mình yêu thương nhất trên đời đang chịu đau đớn khuất nhục ở một nơi nào đó, thế nhưng lại bất lực không thể làm gì. Hơn một ngàn ngày tìm kiếm và chờ đợi, rốt cuộc chỉ nhận về một nắm xương tàn. Cậu từng trải qua chưa?

Trần Tư Thành ung dung nhìn người đàn ông trẻ đang thở hổn hển trước mặt, từng lời nhẹ hẫng thốt ra không cảm xúc:

- Tôi chính là chồng chưa cưới của Hinh Mai, anh rể của Tiếu Nhiên. Cậu nói tôi có đủ tư cách không?

- Anh…

- Tư Thành, anh không cần phải làm như vậy.

Trần Tư Thành đến bên cạnh cô nở một nụ cười nhìn cô gái trong chiếc quan tài thủy tinh.

- Không sao. Anh quen rồi, cũng bước ra khỏi những tháng ngày khó khăn ấy rồi. Sở Nhiên, từ lâu anh đã hiểu vì sao Hinh Mai lại chọn con đường quyết tuyệt như thế khi bản thân đứng trước cơ hội được giải thoát. Bởi vì đối với cô ấy thì việc chịu đựng sự tự trách và thương hại của những người mình yêu thương

so với nỗi đau thể xác còn khó chấp nhận hơn. Đừng ôm lấy trách nhiệm về mình nữa, sự xuất hiện của em hay Tiếu Nhiên đều không phải là một lỗi lầm. Các em đã giúp cô ấy thêm can đảm để lựa chọn, ít nhất cô ấy cũng biết được sau bao nhiêu năm vẫn có người đau đáu trông chờ mình, thế là đủ rồi.

Trong suốt bốn năm tìm kiếm vợ sắp cưới, Trần Tư Thành chưa bao nguôi hy vọng, anh muốn tìm ra cô ấy, một phần vì tình yêu còn một phần vì muốn chuộc tội.

Hinh Mai vì anh mới bị liên lụy, bị bắt cóc rồi bán cho bọn buôn người. Trần Tư Thành của mười năm trước không phải là một giáo viên, anh là một phóng viên chuyên về mảng an ninh xã hội, rốt cuộc cũng đắc tội với vô số người, kết quả là người vợ mới cưới là một họa sĩ trẻ đầy tài năng như Hinh Mai phải chôn vùi cuộc đời nơi biên giới xa xôi.

Bốn năm xa cách, Trần Tư Thành chưa bao giờ từ bỏ hy vọng tìm được cô ấy. Sở Nhiên khi ấy vừa tốt nghiệp đại học ngành báo chí, là sinh viên được Trần Tư Thành hướng dẫn. Rốt cuộc năm ấy cuối cùng họ cũng tìm được tin tức Hinh Mai từ bọn buôn người bị sa lưới, Sở Nhiên với nhiệt huyết xông xáo của mình quyết định dấn thân vào hang cọp.

Thông qua mối quan hệ từ trước, cô lên đường đến biên giới Tây Bắc, ngụy trang thành sinh viên khoa Địa lý trong đoàn đi thực tế. Trời đất run rủi, Sở Nhiên gặp được Tần Tranh, cũng tìm thấy Hinh Mai. Điều cô day dứt và tự trách bao nhiêu năm chính là Hinh Mai lại lựa chọn từ bỏ cuộc sống chính mình sau khi biết được Trần Tư Thành vẫn một lòng một dạ tìm kiếm cô ấy. Nếu như cô không nóng vội tiếp xúc ngay, liệu cô ấy có lựa chọn ra đi hay không?

Không dưới một lần Trần Tư Thành an ủi Sở Nhiên, đó không phải là lỗi của cô hay Tiếu Nhiên đã xuất hiện, thậm chí đó là đang giúp Hinh Mai trút bỏ gánh nặng trong lòng để yên tâm ra đi. Cô ấy chịu đựng tới giờ phút kia không phải vì muốn trùng phùng cùng anh, mà vì cô ấy không cam lòng ra đi không tung tích, cô ấy sợ Tư Thành mòn mỏi đợi chờ trong tuyệt vọng, cô ấy sợ anh làm liều.

Sở Nhiên cũng biết điều đó, nhưng cô vẫn tự trách mình, thậm chí giận chó đánh mèo lên Tần Tranh và Cao Sơn vì cái chết của chị em Tiếu Nhiên. Không phải lỗi của anh, thế nhưng Tần Tranh vẫn cam chịu, có lẽ cũng là vì muốn cô vơi đi tự trách trong lòng.

Quý Mộc che mặt khóc như điên dại, còn thiên sứ của hắn ta vẫn ngủ say trong căn phòng thủy tinh lạnh lẽo, mặc cho cơn sóng ngầm mãnh liệt đang kéo tới cuồn cuộn.



Thiệu Húc Khanh ngồi trầm tư bên chén rượu, đêm nay M.R đóng cửa không kinh doanh. Lý do là vì tâm trạng ông chủ đang rối bời không muốn ồn ào. Tivi vừa đưa tin, viên cảnh sát dính tới nghi án ăn chơi *** người đã bỏ trốn, lý do là sợ tội. Thiệu Húc Khanh nở nụ cười khổ sở, đây có lẽ là phút giây bình yên cuối cùng của anh ta.

Có bóng người lững thững bước qua khung cửa, dáng người cân đối uyển chuyển, tiếng giày khua nhẹ nhàng lên sàn phòng như gõ một khúc nhạc gay cấn khiến cho lòng Thiệu Húc Khanh xiết chặt lại.

“Tội phạm truy nã” Tần Tranh gieo người lên ghế với điệu bộ lười nhác quen thuộc. Anh nở nụ cười nhìn Thiệu Húc Khanh nhưng ánh mắt lại lạnh băng.

- Xem ra anh không thấy bất ngờ với sự xuất hiện của tôi nhỉ?

- Tôi biết cánh cửa nhà tù không giữ chân cậu được bao nhiêu lâu, thế nhưng tôi vẫn buộc phải làm thế.

Nắm tay Tần Tranh xiết chặt lại, trong mắt lướt qua sự đau đớn:

- Vì sao? Tôi tưởng chúng ta là bạn bè tốt nhất của nhau.Thế mà cuối cùng người đâm sau lưng tôi lại là anh. Tôi cần một lời giải thích!

Thiệu Húc Khanh hớp ngụm rượu cuối cùng trong ly, nhìn Tần Tranh cười khổ:

- Bởi vì, mẹ của Quý Mộc tên là Tần Thời An.