Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!

Chương 97: Thêm mắm dặm muối



  • Sở Nhiên, anh đã suy nghĩ rất nhiều lần và rất lâu rồi. Có lẽ… anh phải từ bỏ thôi!
Vào giây phút nghe hai chữ “từ bỏ”, trái tim Sở Nhiên giống như thít chặt lại, hít thở không thông. Cảm giác lạnh lẽo như rớt xuống hầm băng ngày nào quay trở lại với cô.

Sao Tần Tranh có thể đối xử với cô như vậy? Vào thời điểm mà cô dùng hết tất cả dũng khí để bỏ qua mọi quá khứ, bất chấp tất cả để quyết định sẽ ở lại bên anh, thế mà anh lại muốn từ bỏ cô một lần nữa sao?

- Anh… có biết mình đang nói gì không?

Giọng cô lạc đi, bàn tay bấu chặt vào khung cửa cố ngăn ý định rời đi thôi thúc mạnh mẽ. Tần Tranh gật đầu:

- Anh biết!

- Vậy anh có biết, nếu như anh bỏ qua cơ hội này một lần nữa thì sẽ mất đi những gì không?

- Anh không còn sự lựa chọn khác. Sở Nhiên, anh đau khổ nhưng anh không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác.

Anh cười khổ vỗ mạnh vào phần đùi bị thương của mình, nét mặt toàn là chua xót:

- Bố anh nói, dây chằng của anh bị tổn thương quá nhiều, nếu kiên trì tập luyện thì sau này có thể chỉ miễn cưỡng đi lại bình thường. Sở Nhiên, anh…

Anh còn chưa nói dứt câu, Sở Nhiên đã hét lên với anh, tiếng trách móc hòa cùng tiếng nức nở:

- Tần Tranh! Anh nghĩ em là hạng người gì? Chỉ có thể đến bên anh khi khỏe mạnh mà không thể cùng đồng cam cộng khổ với anh? Anh hết lần này tới lần khác tự mình quyết định, tự cho là mình đúng. Anh chưa bao giờ hỏi em muốn gì cần gì cả. Em nói cho anh biết, lần này em ra đi thì cả cuộc đời này sẽ không quay lại, nhất định là như thế! Sở Nhiên em chưa bao giờ là người níu kéo ai cả. Anh đi đi, biến khỏi cuộc đời của em đi!

Cô nói xong những lời tuyệt tình kia thì ngồi sụp xuống ôm mặt khóc, tiếng khóc như xé ruột gan làm Tần Tranh ngây người một lúc. Anh vội vàng bước tới nâng cô dậy rồi ôm chặt vào lòng vỗ về.

- A…, Mèo Con ngốc nghếch, anh nghĩ là chúng ta đang rơi vào cảnh “ông nói gà, bà nói vịt” với nhau thì phải. Em đừng khóc, ngoan, nghe anh nói hết đã!

Nhìn cô gái đang khóc bù lu bù loa trong ngực mình lúc này, mặc dù lòng đang có tâm sự nặng nề nhưng Tần Tranh cũng không nhịn được phải bật cười. Sự u ám trong lòng anh mấy hôm nay bị xua tan, anh cảm thấy tâm trạng mình sáng sủa hơn rất nhiều.

- Ý của anh là, vì chân anh không phù hợp để làm công việc của một cảnh sát điều tra nữa nên bố của anh muốn anh bỏ nghề. Ông ấy sẽ sắp xếp cho anh đi học khóa huấn luyện nâng cao rồi vào công tác trong bộ phận thông tin liên lạc ở quân khu. Đổi lại là… sẽ đứng ra hỏi vợ cho anh ngay. Anh bảo không cần, tự anh sẽ cố gắng. Mặc dù anh rất rất muốn cưới người ta, nhưng bảo anh đến quân khu sống dưới mí mắt của ông ấy thì anh thà chọn việc ngồi bàn giấy ở sở cảnh sát còn hơn. Nhưng anh nghĩ rồi, nếu đã không thể sống chết với công việc anh mơ ước từ khi còn nhỏ thì anh sẽ xin ra khỏi ngành vậy.

Anh nâng mặt cô lên lau đi những giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mi, nhịn không được cười khổ.

- Cho nên em yêu à, có lẽ tạm thời anh sẽ thất nghiệp phải ở nhà cho em nuôi. Căn nhà này chúng ta cũng không thể ở nữa. Cực khổ cho em rồi! Hì hì!

Sở Nhiên vừa thút thít vừa lặng lẽ tiêu hóa câu chuyện anh kể. Mất mặt chết đi được! Cô lại ở trước mặt Tần Tranh khóc bù lu bù loa vì sợ bị bỏ rơi! Thẹn quá thành giận, Sở Nhiên gắt lên với anh:

- Đồ lừa đảo kia, ai là Mèo Con của anh? Đừng có dùng cái biệt danh gọi cô vợ sắp cưới của anh mà gọi em!

Lần này đến phiên Tần Tranh trố mắt vì ngạc nhiên:

- Gì chứ? Ai chứ? Vợ sắp cưới nào?

Vẻ mặt ngây thơ vô số tội kia càng chọc giận Sở Nhiên. Cô đạp lên chân anh, nhón gót chân thành một độ cao thích hợp gằn từng tiếng bên tai anh:

- Uông Tư Đình, Mèo Con bé nhỏ của anh!

- Mẹ kiếp! Ai bảo với em như thế?

Sở Nhiên cười gằn, lúc này nhớ đến buổi gặp gỡ cuối cùng trong bệnh viện của bọn họ khi xưa, cô càng cảm thấy không thể tin tưởng vào cái miệng như bôi mật của anh được.

- Người được anh nhờ cậy đưa em về vào bảy năm trước, có nhiệm vụ “giải đáp mọi thắc mắc và yêu cầu của em”. Xem nào, hình như tên là Bách Việt thì phải.

- Sở Nhiên, đó là anh ấy muốn lừa em nên bịa ra thôi, hoàn toàn không có chuyện đính hôn gì cả, cô ấy cũng không có biệt danh là Thỏ Con gì hết.

Sở Nhiên hừ lành lạnh. Giờ phút này còn muốn lừa cô ư?

- Là chính miệng anh đã gọi trong cơn mê man lúc ở trong rừng. Anh gọi tên cô ấy mà lại hôn em, còn muốn làm xằng làm bậy với em. Tần Tranh, tên xấu xa này!

Sở Nhiên giẫm mạnh lên bàn chân anh một lần nữa rồi đẩy anh ra để vào nhà. Tần Tranh không kịp chuẩn bị, đau đến nỗi phải ngồi thụp xuống ôm bàn chân kêu lên.

- Sở Nhiên! Sở Nhiên! Em nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ…

Thế nhưng chờ khi anh tập tễnh đuổi đến thì cánh cửa phòng ngủ đã đóng sầm lại trước mũi anh, Tần Tranh còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng khóa cửa.

Gọi thêm vài câu mà không ai trả lời, Tần Tranh xoa xoa mũi rồi hở dài bước về phía phòng khách. Anh quyết định trước tiên phải hỏi Bách Việt cho ra lẽ, xem xem anh ấy đã biên những chuyện dối trá gì cho Sở Nhiên nghe vào bảy năm trước. Thảo nào khi bọn họ gặp lại, Sở Nhiên lại có ác cảm với anh nhiều như vậy, hẳn là nhờ phần lớn công sức thêm mắm dặm muối của Bách Việt.