Sếp Tưởng Tôi Là Con Trai

Chương 1: Vi Đông bị badboy tiếp cận



Đã được một tuần từ hôm Vi Đông đồng ý ở lại nhà sếp Lương.

Trong một tuần này, Vi Đông vẫn làm osin, phục vụ sếp từ cái ăn đến cái mặc.

Cũng may sau khi biết Vi Đông là con gái, sếp Lương đã phụ giúp cô làm kha khá công việc trong nhà. Và như sếp đã hứa, cô được ngủ nướng vào hôm chủ nhật, hôm nào tan muộn thì không cần nấu cơm mà sẽ được dẫn ra ngoài ăn.

Mà hôm nay là chủ nhật, Vi Đông ngủ đến gần chín giờ mới dậy.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô xuống bếp thì thấy cơm hộp đã được đặt ở trên bàn, chắc là sáng nay sếp Lương đã m/ua cho cô.

Cô vui vẻ ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa xem điện thoại.

“Ting.” Tiếng chuông tin nhắn bỗng vang lên, có một số lạ gửi tin nhắn đến: [Chào Vi Đông, em còn nhớ anh không?]

Gì vậy? Ai thế?

Vi Đông nhíu mày, do dự không biết có nên trả lời tin nhắn này hay không. Bình thường cô không cho người lạ số điện thoại, thế nên chắc đây là người quen của cô. Nhưng cách nhắn tin của người này khiến cho cô hơi cảnh giác, cô cảm thấy đối phương có gì đó là lạ.

Hay thôi, không trả lời nữa nhỉ?

Vi Đông quyết định không trả lời. Nhưng chẳng bao lâu sau, người kia lại gửi tin nhắn tiếp: [Hiện giờ em đang làm ở đâu thế? Nơi em làm còn vị trí nào trống không? Anh muốn đến xin việc.]

Ồ, hóa ra là định xin việc.

Ở chỗ Vi Đông làm cũng đang tuyển vài vị trí, cho nên cô liền trả lời người kia: [Em đang làm ở trung tâm tiếng Anh Sunshine, trung tâm còn tuyển giáo viên và nhân viên tư vấn khóa học. Anh biết địa chỉ trung tâm chưa?]

Người đàn ông kia nhắn lại ngay lập tức: [À, anh biết trung tâm đó rồi. Hẹn gặp lại em.]

Nhìn thấy tin nhắn này, Vi Đông cũng không nghĩ gì nhiều. Cô tập trung ăn sáng, đến lúc ăn xong thì đi lên trên phòng khách ngồi xem TV.

Lúc này, sếp Lương đi từ trên tầng xuống. Vi Đông thấy thế thì chào hỏi: “Chào sếp. Sếp phơi quần áo chưa?”

Sếp Lương đi đến, ngồi xuống bên cạnh Vi Đông rồi đáp, “Anh phơi từ tối qua rồi, thưa em trai.”

Vi Đông không nói gì nữa mà chăm chú xem bộ phim võ thuật trên TV. Gần đây bộ phim này rất nổi, cả Vi Đông và sếp Lương đều thích xem.

Hiện giờ hai người ngồi cạnh nhau, nhưng khoảng cách giữa hai người phải đến hơn nửa mét.

Mặc dù trước đó, sếp Lương đã nói rằng mình coi Vi Đông như em trai, nhưng thực tế thì anh vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với cô, bởi dù sao hai người cùng là người khác giới.

Trên TV, nam nữ chính đang đánh nhau. Hai người họ thuộc hai thế lực đối địch, vì thế nên dù yêu nhau nhưng vẫn phải đối đầu với nhau.

Vi Đông nhìn cảnh hai người đánh đấm mà không rời mắt. Sếp Lương thì vừa xem phim, vừa đưa mắt nhìn sang xem phản ứng của Vi Đông.

Thấy cô tròn mắt xem cảnh đánh nhau, trên mặt lộ rõ vẻ say mê và thích thú, sếp Lương bất giác mỉm cười, thầm nghĩ cô giống y như mấy đứa trẻ thích xem siêu nhân vậy.

Sau đó, sếp Lương lại nhìn vào TV. Bất ngờ là trận đánh trong phim đã kết thúc, bởi vì nam chính đột nhiên ôm chầm lấy nữ chính.

Sắc mặt Vi Đông liền thay đổi, bởi vì với kinh nghiệm xem phim lâu năm, cô cảm thấy hai người họ sẽ không chỉ ôm thôi đâu.

Quả nhiên ngay giây sau đó, nam chính đã nâng cằm nữ chính lên và hôn cô ấy. Hôn kiểu chuồn chuồn đạp nước thì chẳng nói làm gì, nhưng đây lại là một nụ hôn còn cháy hơn cả cảnh đánh nhau vừa rồi.

Thật ra những cảnh ôm hôn thắm thiết rất chi là bình thường đối với Vi Đông. Nhưng bây giờ cô đang ngồi xem cùng sếp Lương! Ngồi xem cùng sếp Lương đó!

Làm ơn đi, hôn nhanh dùm cái!

Vi Đông thầm cầu nguyện trong lòng. Ai ngờ nam nữ chính vẫn chưa chịu dừng lại, hai người họ còn ôm hôn mãnh liệt hơn.

Vi Đông vô thức cúi thấp đầu xuống, nghiêng mặt sang một bên, ngượng đến không dám nhìn vào TV, càng không dám nhìn vào sếp Lương.

Sếp Lương thì ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố đợi đến khi đôi nam nữ trên TV không hôn nhau nữa.

Bình thường anh cũng sẽ chẳng ngại mấy cảnh này đâu, bởi anh còn từng xem những bộ phim hơn cả thế này rồi. Nhưng cũng giống như Vi Đông, anh ngại vì đang xem cùng cô mà thôi.

Thế rồi cuối cùng, nam nữ chính cũng không hôn nhau nữa. Thay vào đó, hai người họ bày tỏ tình cảm cho nhau bằng lời nói:

“Anh yêu em! Cả trái tim và cơ thể này đều thuộc về em!”

“Em cũng yêu anh, yêu anh nhiều lắm.”

“...”

7749 câu nói tán tỉnh vừa ngọt vừa ngấy vang lên không ngừng. Bầu không khí giữa nam nữ chính ngọt ngào bao nhiêu thì bầu không khí giữa Vi Đông và sếp Lương cũng mờ ám bấy nhiêu.

Cuối cùng, Vi Đông không nhịn được nữa nên đã đứng dậy. “Sếp, em mới nhớ ra mình còn chưa làm hết công việc, em vào phòng làm đây.”

Nói xong, chưa đợi Lương trả lời thì Vi Đông đã chuồn đi.

Sếp Lương nhìn theo Vi Đông, tới lúc cô đi vào phòng rồi thì anh bèn thở dài, thầm nghĩ: Một nam một nữ sống chung… đúng là không thể nào cư xử tự nhiên với nhau được.

Đến đêm, sếp Lương chợt mơ một giấc mơ.

Một giấc mơ liên quan đến bộ phim kia, chính xác hơn là liên quan đến nam nữ chính của bộ phim đó.

Tuy nhiên, nam nữ chính trong giấc mơ không phải hai diễn viên trên phim, mà lại là chính anh và Vi Đông. Hai người đứng nhìn nhau, sau đó Vi Đông lao vào đánh anh. Còn anh… Anh chỉ biết ôm đầu cho cô đánh liên tục.

Tới lúc đau quá không nhịn được nữa, sếp Lương liền vùng dậy, giận dữ quát: “Không được đánh anh! Em mà dám đánh nữa thì anh sẽ…”

“Hả? Anh sẽ làm sao?” Vi Đông trừng mắt, sếp Lương ở trong mơ sợ toát mồ hôi hột.

Vi Đông lại hỏi: “Sao không nói? Nói đi chứ!”

Sếp Lương vẫn im thin thít, không dám mở miệng.

Vi Đông liền giơ nắm đấm, định đấm thẳng vào mặt sếp Lương. Nhưng lần này sếp Lương đã giữ tay cô lại, sau đó kéo mạnh một cái.

Vi Đông ngã vào lòng sếp, sếp Lương ôm chặt cô lại, không cho cô động đậy.

Vi Đông rất khó chịu, lớn tiếng mắng sếp Lương không ngừng:

“Anh bỏ em ra! Em ghét anh!”

“Anh bảo cho em ở nhờ nhưng thực chất là muốn em làm osin cho anh!”

“Lúc chưa biết em là con gái anh còn bóc lột sức lao động của em, cho em làm một đống việc!”

“Biết em là con gái rồi anh không đuổi em đi mà vẫn cố giữ em lại, anh có ý đồ gì với em đúng không?”

Sếp Lương vội vàng giải thích: “Anh làm gì có ý đồ gì. Anh nói rồi, anh chỉ coi em như em trai, dù em có là con gái thì anh cũng chỉ coi em như anh em thôi!”

“Anh nói dối!” Vi Đông ngẩng đầu nhìn sếp Lương, ấm ức nói: “Anh nói dối!”

Sếp Lương bị nói trúng tim đen. Mặc dù anh không có ý đồ gì với Vi Đông thật, nhưng đúng là anh không coi cô là em trai.

Vi Đông trong mơ lại đột nhiên kiễng chân lên, hôn vào đôi môi sếp Lương một cái. Sếp Lương tròn mắt sững sờ, không dám tin vào mắt mình. “Em… Em làm gì vậy?”

Vi Đông im lặng không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào sếp Lương.

Sếp Lương xấu hổ c/hết đi được, dù trong mơ nhưng anh vẫn nhớ ra đây là nụ hôn đầu của mình.

Anh quay đầu sang một bên, nhưng hai tay thì vẫn ôm chặt Vi Đông. Vi Đông lại ôm cổ anh, kéo anh cúi đầu thấp xuống và hôn anh thêm một lần nữa. Chỉ khác là lần này không phải một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, mà lại là một nụ hôn sâu mãnh liệt, giống như nam nữ chính hôn nhau trong phim.

Sáng hôm sau, sếp Lương thức giấc.

Anh từ từ ngồi dậy, đưa tay lên sờ vào môi mình.

Ngay sau đó, khuôn mặt anh đỏ bừng lên. Anh vò đầu bứt tai, tự chửi mắng bản thân vì đã mơ một giấc mơ không đứng đắn như vậy. Thử hỏi sau này làm sao anh có mặt mũi nhìn Vi Đông được đây?

Đúng vậy, đúng là sếp Lương mất hết mặt mũi rồi.

Tới lúc ăn sáng, sếp Lương ngồi ăn với Vi Đông nhưng không dám ngẩng đầu nhìn cô. Bởi vì cứ nhìn cô… Anh lại nghĩ đến giấc mơ thiếu trong sáng đó.

Vi Đông nhận ra sếp Lương hơi lạ, cô do dự định hỏi nhưng cuối cùng cũng thôi.



7 giờ 30 phút.

Vi Đông đã có mặt tại trung tâm tiếng anh. Sáng nay cô có tiết dạy nên đến sớm để in bài test cho học sinh. 𝒯𝗿u𝔂ện‎ chính‎ ở‎ {‎ 𝒯‎ R‎ Ù‎ M‎ 𝒯‎ R‎ 𝖴‎ Y‎ Ệ‎ 𝙽.𝑽𝙽‎ ‎ }

Kỳ lạ là khi cô mới bước vào trung tâm, các chị đồng nghiệp đã nhìn cô rồi rủm tỉm cười.

Đến khi bước vào phòng làm việc của giáo viên, các chị đồng nghiệp ở bên trong liền chạy đến vây quanh cô, phấn khích tra hỏi:

“Khai mau! Quen anh nào rồi đúng không?”

“Yêu nhau rồi hay người kia mới chỉ theo đuổi em thôi hả?”

“Người đó thế nào? Đẹp trai không?”

“Gì ạ? Em làm gì quen ai đâu.” Vi Đông nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Chị Thanh Tâm liền cầm bó hoa hồng siêu to trên bàn lên, đưa cho Vi Đông. “Đây, hoa hồng gửi đến “Vi Đông” này.”

Vi Đông ngơ ngác nhận lấy bó hoa. Những bông hoa hồng trong bó rất tươi và đẹp, mùi hương thì thơm ngát, vừa nhìn đã biết ngay là một bó hoa đắt tiền.

Vi Đông cầm tấm thiệp đi kèm với bó hoa lên, bên trên đó viết: [Gửi Vi Đông, chúc em một ngày tốt lành.]

Không có tên người gửi, Vi Đông thắc mắc: “Là ai trêu chọc em nhỉ?”

“Trêu chọc gì chứ!” Thanh Tâm bảo, “Ai lại bỏ tiền ra m/ua bó hoa đẹp thế này để trêu chọc em. Chắc chắn người ta đang theo đuổi em rồi.”

“Phải đó!” Các chị đồng nghiệp khác cũng đồng tình, sau đó hỏi Vi Đông dạo này có làm quen hay kết bạn với ai không.

Vi Đông lắc đầu, gần đây cô chẳng làm quen với ai cả.

Không ngờ rằng ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, Vi Đông vẫn nhận được hoa.

Các chị đồng nghiệp trong trung tâm không khỏi ngưỡng mộ và tò mò, không biết người thần bí gửi hoa cho Vi Đông là ai.

Vi Đông thì thấy rất phiền phức, lần nào nhận hoa cũng chỉ để ở một góc, chứ không đặt ở bàn của mình và cũng không mang về nhà.

Trong khi đó, hai ba hôm nay sếp Lương rất kỳ quặc. Khi ở nhà, anh ít nói hẳn đi, còn hay né tránh ánh mắt của Vi Đông mỗi khi cô nhìn thẳng vào mình.

Vi Đông không nhịn được nên hỏi: “Hình như gần đây sếp hơi lạ thì phải?”

Sếp Lương bèn giả bộ thản nhiên mà trả lời: “Đâu có lạ đâu, trước giờ anh đều vậy mà.”

Vi Đông nghe vậy thì không hỏi thêm nữa, nhưng cô vẫn cứ thấy sếp Lương kỳ lạ sao sao ấy.

Đến tận tuần sau, sự kỳ lạ của sếp Lương vẫn không hề biến mất. Cũng vì vậy mà khoảng cách giữa Vi Đông và anh ngày một xa dần.

Thật ra như thế cũng không phải không tốt, dù sao một nam một nữ sống cùng nhau thì không nên thân thiết quá, nếu không bầu không khí giữa cả hai sẽ mập mờ, ám muội.

Chỉ là… Vi Đông cảm thấy dường như hơi hụt hẫng, buồn phiền. Cô nhận ra mình không vui lắm trước sự thay đổi của sếp Lương.

Có lúc, cô ước gì chuyện mình là con gái không bị lộ ra. Như vậy mối quan hệ giữa cô và sếp Lương sẽ mãi tự nhiên như trước, Vi Đông vô lo vô nghĩ, mà sếp Lương cũng thân thiết với cô như anh em.



Sáng thứ tư, Vi Đông đến trung tâm thì nhận được một bất ngờ. Bất ngờ đó chính là hôm nay không có ai gửi hoa đến!

Các chị đồng nghiệp hóng hớt, thắc mắc không biết có chuyện gì mà Vi Đông không nhận được hoa. Vi Đông thì ngược lại, cô thấy rất thoải mái, tưởng rằng bản thân đã thoát khỏi phiền phức rồi.

Thế nhưng, cô đã sai.

Buổi chiều, trong giờ giải lao, Vi Đông bỗng nhiên bị chị lễ tân gọi. Có một người đàn ông đẹp trai mặc vest, mang theo một bó hoa hồng đến tìm Vi Đông.

Các chị đồng nghiệp đều phấn khích chạy ra khu lễ tân xem, Vi Đông cũng nhanh chóng đi tới đó.

Kết quả, cô liền trông thấy Phan Thanh Khải - người đàn ông trước đó đã ngủ với bạn cùng nhà cũ của cô.

Anh ta cầm bó hoa hồng tươi, vừa cười vừa nói chuyện với một nhân viên nữ trong trung tâm.

Trông thấy Vi Đông, anh ta liền bước đến trước mặt cô, lịch sự đưa bó hoa cho cô và nói lời chào: “Chào em, Vi Đông.”

Vi Đông không nhận lấy bó hoa mà chỉ hỏi: “Sao anh biết tên tôi? Sao anh lại đến đây tìm tôi? Người tặng hoa cho tôi mấy ngày qua là anh hả?”

Nhận được hơi nhiều câu hỏi, Phan Thanh Khải phì cười: “Anh đã hỏi số điện thoại và tên của em từ một người. Hôm nay anh đến tìm em vì muốn chính thức làm quen với em. Và đúng như em đoán, người tặng hoa cho em mấy ngày qua chính là anh.”

Vi Đông nhíu mày, hỏi tiếp: “Là ai cho anh thông tin về tôi?”

Suy nghĩ trong giây lát, Vi Đông liền đoán là cô bạn cùng nhà cũ.

Cô hỏi: “Là Mộc Na sao?”

Phan Thanh Khải chỉ mỉm cười đưa hoa chứ không trả lời.

Vi Đông nhất quyết không nhận hoa mà gọi Phan Thanh Khải ra ngoài nói chuyện riêng. Mấy chị đồng nghiệp thấy hai người họ cùng nhau ra ngoài thì tiếc lắm, các chị đang muốn hóng chuyện cơ mà.

Đến khi ra ngoài trung tâm, thấy xung quanh không có người nên Vi Đông lại tiếp tục hỏi: “Vậy người hôm đó nhắn tin xin việc cũng là anh hả?”

Vừa nãy, nghe Phan Thanh Khải bảo đã hỏi được số điện thoại của mình, Vi Đông liền nghi ngờ anh ta chính là người nhắn tin.

Anh ta cũng không gian dối mà gật đầu ngay, “Đúng, là anh nhắn tin đó.”

Vi Đông cảm thấy rất khó chịu, cô hiểu ngay anh ta nhắn tin xin việc để hỏi địa chỉ chỗ làm của cô. Trước đây đã vốn không ưa anh ta, bây giờ cô lại càng có ác cảm với anh ta hơn rồi.

Nhìn bó hoa trên tay anh ta. cô cảnh cáo: “Từ giờ đừng gửi hoa cho tôi, nếu không tôi báo công an đấy!”

Phan Thanh Khải tin rằng Vi Đông sẽ làm vậy thật, nhưng anh ta cũng chẳng hề sợ sệt. “Anh biết em có ấn tượng không tốt với anh, nhưng thật ra anh cũng không xấu như em nghĩ. Anh làm quen và chỉ muốn có quan hệ bạn bè bình thường với em thôi, hoàn toàn không có ý đồ gì cả.”

“Cảm ơn, nhưng tôi không thiếu bạn. Thế nên từ giờ đừng có đến làm phiền tôi, tôi không chỉ báo công an mà còn đánh anh nữa đấy!”

Vi Đông vừa dứt lời, một chiếc xe ô tô đã đi đến và dừng lại ngay gần chỗ cô và Phan Thanh Khải.

Quay sang nhìn, Vi Đông liền nhận ra ngay đây là xe của sếp Lương.

Kính xe hạ xuống, khuôn mặt khó ở của sếp liền đập ngay vào mắt cô.

Không biết sếp lại làm sao nữa, Vi Đông vừa nghĩ vừa nói: “Chào sếp.”

Mấy ngày nay, sếp Lương luôn giữ khoảng cách và né tránh Vi Đông bất cứ lúc nào có thể. Và hôm nay, anh cũng định né tránh cô như trước… nếu không nhìn thấy cảnh ai kia cầm hoa nói chuyện với cô.

Thật ra ban đầu sếp Lương cũng định ngó lơ cái cảnh này đấy, nhưng cuối cùng thì anh vẫn không nhịn được mà dừng lại.

Nhìn Phan Thanh Khải, sếp Lương thấy hơi quen. Những quan trọng nhất là khuôn mặt của anh ta cũng đẹp trai, khiến cho sếp Lương nhìn cảm thấy hơi khó chịu.

Anh đưa mắt nhìn sang Vi Đông, hỏi cô: “Kia là ai vậy?”

“Người em từng gặp thôi ạ.” Nói xong, Vi Đông liền đi vào trung tâm.

Phan Thanh Khải tươi cười nói lớn: “Vi Đông, anh tên là Khải. Em có số của anh rồi đấy, về nhớ lưu tên anh nhé!”

Nghe thấy vậy, Vi Đông phớt lờ Phan Thanh Khải, thầm nghĩ chốc nữa sẽ chặn số anh ta. Trong khi đó, sếp Lương nghe xong thì cau mày, nhìn chằm chằm Phan Thanh Khải bằng ánh mắt không được thân thiện cho lắm.

Phan Thanh Khải quay lại nhìn sếp Lương, sau đó cười nhẹ một cái rồi đi sang bên kia đường, ngồi lên chiếc xe hơi sang trọng và lái đi.