[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 2: Chồn yêu đổi mạng



Tôi là một người sinh giờ dương ngày dương tháng dương năm dương, trích lời của đạo sĩ thì là bát tự thuần dương, theo lý mà nói thì đáng lẽ dương khí tràn trề, không sợ bất cứ loài ma quỷ nào mới đúng.

Nhưng thực tế là, mạng của tôi không cứng được như vậy, ngược lại còn rất xui mới ghê, ba cái mà “gặp phải khách” (gặp phải ma đó, kêu là khách cho nó sang), lên đồng, mượn mạng, qua âm thân (đại loại là chết đi sống lại), ma nhập, vân vân mây mây… dường như tôi đã từng trải qua hết rồi đó.

Sau này tôi đã hỏi qua một người bạn học đạo ở núi Trung Sơn, anh ta bảo với tôi rằng, dương cực sinh âm, nhất là những người chưa trưởng thành có cơ thể thuần dương, rất dễ chiêu gọi ma quỷ.

Và anh đã nói với tôi hai ví dụ.

Cái thứ nhất là cây liễu, liễu là loài cây cực âm, sinh trưởng cạnh nước, nhưng cực âm sinh dương, ấy vậy mà cái này lại là hàng ngon để đánh quỷ đấy, đến nỗi bình ngọc của Quan m đại sĩ cũng cắm trong đó một cành liễu.

Cái còn lại á, chính là Đường Tăng.

Phải tu 10 kiếp mới có được một người tốt như Đường Tăng, lại là Kim Đàn chuyển thế, nhưng vì sao lại thường hay chiêu gọi quỷ quái đến? Thì cũng vì lý do ăn thịt Đường Tăng được trường sinh đấy.

Rồi, giờ tôi sẽ kể mọi người nghe về những thăng trầm mà thời thơ ấu tôi từng trải qua nhé...

Khi còn nhỏ, tôi từng sống ở Đông Bắc, sông Mẫu Đơn thuộc về một thôn làng nhỏ, biên giới Trung-Xô luôn là những khu rừng sâu thăm thẳm dưới núi, rất nguyên thủy và hoang dã.

Càng vào sâu thì người càng ít, suy ra hơi người không át được tà khí, rất dễ xảy ra những chuyện tà ma, nhất là ở trong rừng sâu, động vật cũng có thể thành tinh, thường hay xảy ra những chuyện động vật tác oai tác quái.

Nói tới đây thì chắc các bạn cũng biết được cái gọi là “Gặp phải khách”, cũng có nghĩa là nó xảy ra trên cơ thể của động vật, chủ yếu là cơ thể của hoàng bì tử. (黄皮子 - Hoàng Bì Tử: một loài chồn ở Đông Bắc, search gg để biết thêm chi tiết nhen, có nguyên cả câu chuyện cho mỗi mình nó luôn đấy nhóe)

Hoàng bì tử được cho là người thân của ngũ đại tiên nhân, cũng ranh ma lắm, sau khi nhập vào ai thì chủ yếu là dùng thân thể họ đi gạt ăn gạt uống thôi.

Khi nó nhập vào người, thì mình sẽ bắt đầu ăn nói kì cục, cái đầu tiên nó đòi là thuốc hút, mà còn phải lấy loại thuốc nhân sâm đặt biệt của người Đông Bắc mới chịu, một hơi của nó có thể hút hết nguyên một hộp.

Hút say sưa no đủ rồi, nó bắt đầu quậy phá, đòi gì mà “tròn tròn” rồi “cục cục tác” các kiểu.

Người trong nghề thì họ sẽ nói bạn hiểu, “tròn tròn” này là chỉ trứng gà, trứng gà thì nó tròn vo đúng rồi còn gì?

“Cục cục tác” là chỉ gà mái, gà mái đẻ trứng xong sẽ kêu như vậy.

Hoàng bì tử tuy là rất tinh ranh, có thể nhập vào người, nhưng lại không thể nói nổi vài câu tiếng người, cứ nói đi nói lại những từ đó, ăn no say sưa phè phỡn rồi là đi mất dép. (không còn miếng liêm sỉ nào luôn đó mọi người)

Nhưng nhất định phải phục vụ nó tận tình nhé, vì nhìn nó vậy chứ nó nhỏ nhen lắm đấy, lại thù dai nữa, vả lại chơi ngông không tiếc mạng, cứ tức giận lên thì đến cả bản thân mình cũng có thể tự hủy hoại.

Đây không phải là trò đùa đâu, hoàng bì tử nó dám làm cả đấy, nhất là cái tà thuật rùng rơn nhất - đổi mạng.

Nếu như bạn kết thù với nó, ví dụ như giết vợ con nó chẳng hạn, nó sẽ về đổi mạng của bạn đấy.

Cái cách mà hoàng bì tử “đổi mạng” cũng rất dã man, nó sẽ tìm một cái cây, rồi để đầu nó kẹt vào trong các nhánh, rồi tự làm mình ngạt thở đến chết. Trước khi nó tự sát, nó sẽ chỉ định một người nào đó để đổi mạng, nó trải qua những gì, thì người bị chỉ định đó cũng sẽ xảy ra tương tự, giống bị nguyền vậy, rất rất là đáng sợ.

Khi nó bắt đầu treo cổ, người bị nó nguyền rủa cũng sẽ đồng bộ làm điều tương tự với nó, cũng giống như là một người bình thường, có cười có nói, đột nhiên trên cổ như bị ai đó siết chặt, sau đó họ cứ dùng sức bấu lấy cổ mình, đến nỗi da thịt đều bấu rách, đôi mắt lòi cả ra, hơi thở gấp rút, cuối cùng là thè lưỡi mà chết tươi.

Hoàng bì tử đổi mạng sẽ không có thuốc chữa đâu. Trừ khi ở trong lúc nó đang đổi mạng, tìm được nó, giết chết nó.

Nhưng nếu nó đã hạ quyết tâm muốn chết, nhất định nó sẽ tìm một nơi ẩn náu thật bí mật, với lại tốc độ rất nhanh, bạn căn bản là chưa kịp phản ứng được gì thì đã chết bất đắc kì tử rồi.

Ồ... mọi người muốn hỏi tôi là tại sao tôi lại biết rõ thế chứ gì?

Đó là bởi vì, năm tôi 6, 7 tuổi đã từng bị con hoàng bì tử này đổi mạng qua một lần.

Lúc đó, tôi sống bên nhà của nội, trong một thôn làng nhỏ tên Cộng Hòa, nơi đó đất trống người thưa, đất đai thì đen xì xì, mọi người sống trong những căn nhà gỗ, nhóm lửa đốt củi, thậm chí còn có người cho ngựa ăn, mỗi ngày cưỡi ngựa chạy tới chạy lui.

Ngôi làng nhỏ nằm dưới núi, hình thù ngọn núi đó rất kì quặc, giống như cái mông của người vậy, không chỉ hình dạng, mà trên mông còn có nốt ruồi mới ghê, nhìn y như thật vậy má ơi.

Nhà nội tôi có người hàng xóm, là một ông già dịch, suốt ngày rượu chè, sinh ra đã bị bệnh kiết lị, sau được mọi người kêu là ông lang băm.

Được cái là lười thì lười, nhưng người thì cũng thông minh lắm, ông học được từ những người săn lão làng vài chiêu, như là chế mìn đặt bẫy, bắt lũ cóc nhái, cho nên dù ngày tháng cứ vội vàng trôi qua, nhưng thỉnh thoảng ông cũng săn bắt để tự thưởng cho mình.

Sự việc phát sinh vào năm đó, là lúc vừa vào đông, trong thôn có đến vài người khách vãng lai đến để hái thuốc, nhưng thuốc của họ hái có phần đặt biệt, đó là: Hoàng bì tử.

Theo lời của họ nói, máu chồn có thể trị bệnh thận, không cần biết bệnh thận nặng như nào, chỉ cần uống đủ máu của bảy con chồn, ngày hôm sau liền khỏi bệnh ngay lập tức.

Trang phục họ mặc cũng rất kì lạ, nhìn từ trên xuống, từ quần áo, nón thậm chí là tất, đều là một bên trắng, một bên đen, giống như một bên full black, một bên full white rồi chính giữa chẻ đôi xong ghép lại với nhau. Sau đó mỗi người đều khoác lên cổ mình cái khăn quàng màu đỏ, kích thích con mắt dễ sợ.

Người trong nghề bảo rằng, đây là cách ăn mặc của người đi đến cõi âm, người đi đến cõi âm có thể tự do xuyên qua âm dương hai giới, cho nên phải là nửa bên trắng, nửa bên đen, đây là tượng trưng cho hắc bạch vô thường, khăn quàng đỏ trên cổ được đặc chế từ chu sa, phòng khi có những thứ không sạch sẽ từ cõi âm đem về.

Mỗi một người có thể đi đến cõi âm, đều là nhân vật bất phàm không đó, mà bây giờ đến một lần nhiều người như vậy, xem chừng là đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.

Nhưng phàm là người Đông Bắc, thì ai mà không biết sự ghê gớm của con hoàng bì tử này đâu, là ai không muốn sống nữa mà đi bắt con yêu nghiệt đó chứ?

Vậy mà không ngờ, ông hàng xóm gần nhà nội tôi lại đồng ý bắt nó, bởi vì đám người đó ra giá quá hấp dẫn đi: một con 50 đồng.

Khái niệm 50 đồng của lúc đó là như nào?

Vào thời điểm đó, rất nhiều khách sạn lớn bán lẻ rượu Mao Đài, tám xu chỉ có thể mua được một ít. Một bình rượu Mao Đài nguyên xi, cũng cần đến tám đồng!

50 đồng, nói câu không khoa trương thì nó có thể mua được mấy mạng người lận đấy!!

Vả lại ở chỗ chúng tôi, nhất là ở trong khu hố chôn tập thể, mấy con hoàng bì tử đó chạy tán loạn, chỗ nào cũng có, đêm khuya đi qua đó, bạn sẽ thấy được những đốm lửa xanh lè như ma trơi vậy, bay tứ lung tung, đó đều là hoàng bì tử cả đấy, không hiếm để gặp được đâu.

Nhưng đám người này không chỉ muốn bắt hoàng bì tử, họ còn đề ra một yêu cầu rất kì lạ: hoàng bì tử không những phải bắt sống, mà còn phải dùng cách của họ giày vò nó đến chết.

Trong mắt ông hàng xóm hiện giờ chỉ nghĩ tới những đồng tiền mình sắp nhận được thì đâu có màng đến nhiều vậy, nên lập tức hành động thôi.

Thức ăn chủ yếu của hoàng bì tử là đồ sống, cho nên nhất định phải dùng đồ sống để bẫy bắt. Con yêu tinh này cũng ghê gớm lắm đấy, cái bẫy có lỗ như trái bóng bàn thôi mà nó còn thoát được, cho nên phải tìm cái bẫy nào không có một tí sơ hở mới dính.

Ngày đông gió rét bắt hoàng bì tử, mình cần phải đào cái hố sâu tận 2m, sau đó lấy vài thúng nước thuận theo hố mà cho nước chảy vào, mùa lạnh Đông Bắc, nước đóng thành băng, rất nhanh đáy cái hố sẽ kết thành một lớp băng mỏng, trơn và mịn, vào rồi thì không có đường ra.

Sau đó vứt vào trong hố băng một con gà bị chặt mất cánh, con hoàng bì tử đó thích nhất là ăn gà, thêm con chuột sống nữa, như vậy thì nó tự đi vào hố băng để ăn gà, đợi nó ăn xong rồi mới phát hiện hố băng đó vào dễ mà ra thì khó, lại thêm một lớp vỏ băng trơn và mịn, không đào được lỗ, lại không bò ra được, vậy là xong phim rồi đó.

Chỗ ác độc nhất là khi mà hoàng bì tử lọt hố rồi, bên trong có đồ ăn, chết không nổi, lại còn sống được hơn vài ngày.

Ban đầu thì con hoàng bì tử này sao mà chịu được cám dỗ cơ chứ, nhưng đợi tới khi nó phát hiện có gì đó không ổn thì mới bắt đầu la sống la chết, khiến những con hoàng bì tử lớn hơn bị dụ đến chỗ nó, cứ một con dẫn theo một con, rất nhanh, cái bẫy đó đã có thể bắt sạch sẽ cả một ổ hoàng bì tử.

Cho nên loại bẫy này, đối với các thợ săn Đông Bắc mà nói là hố tử thần, người thường thì sẽ không biết phải làm thế nào, kinh chưa...

Dù cho bẫy được, thì họ cũng chỉ bắt những con lớn, thả mấy con nhỏ hoặc con cái đi, đánh cá thì phải lưới mở một mặt, thợ săn không đuổi cùng giết tận, như vậy thì mọi thứ mai sau sẽ không bị diệt vong.

( Lưới mở một mặt: đây là một câu thành ngữ, mình sẽ paste link cho mọi người dễ hiểu hơn nhé - https://www.facebook.com/vanhoatruyenthong/photos/805456002830789/)

Ông lão ấy không quản mấy cái này, ông đào những 5, 6 cái hố tử thần ở trong khu hố chôn tập thể, rồi lại đi năn nỉ ông quỳ lạy bà, đem những gì ở nhà ông có thể bán được đều bán hết để đổi vài con gà bỏ vào hố làm mồi, chỉ qua vài ngày, ông đã tóm được những mười mấy con hoàng bì tử lớn nhỏ đủ loại.

Ông lão lấy gậy đập cho chúng xỉu đi, bắt chúng để vào cái bao bố, rồi hí hửng đem đi bán cho những người đó, cũng chỉ là muốn có tiền.

Những người thương nhân đó lạnh lùng nói ông là, nếu muốn có tiền, thì phải tuân thủ lời hứa, trước tiên hãy đày đọa những con hoàng bì tử này đến chết, sau đó họ đưa ra phương pháp giày vò nói cụ thể với ông.

Bước đầu tiên là lóc sống da của chúng. Thân hình của con chồn thì nó rất nhỏ, không dễ lóc, cần phải treo nó ở trên cây, sau đó dùng con dao cực bén chẻ từ bên vành miệng, sau đó cẩn thận từng chút mà lột da đầu của chúng nó đi, đợi tới lúc da đầu được lóc ra hết rồi thì dùng đôi tay nắm lấy phần da đầu lóc tiếp phần thân, đến cuối cùng sẽ lóc được toàn bộ phần da của nó xuống.

(Má ơi, sub mà ngồi nghiến răng không đó trời, kinh thiệt chứ:(()

Bước thứ hai là đem phần da lóc sống đó kẹp trên đống lửa, từ từ nướng nó.

Mùa lạnh Đông Bắc, Hoàng bì tử lại bị lóc da, rất nhanh đã chết cóng rồi. Nhưng khi máng nó phía trên đống lửa, cẩn thận hong nó, như vậy thì nó không có chết ngay được đâu, chỉ có thể trân mắt ra nhìn chính mình bị nướng khô nướng khét, cuối cùng trở thành một miếng than đen, cái đó đúng thực là trân mắt nhìn tới mắt ra máu đấy.

Nghe đến đây, ông lão dù cho có bình tĩnh cỡ nào cũng không thể xuống tay được. Chuyện này quá là ghê rợn tà tính đi, rõ ràng là khiến con Hoàng bì tử tích tụ nỗi oán khí vô tận, đám người này đang làm cái trò gì vậy?

Đám người đó cũng không giải thích nhiều, người đầu lĩnh đưa cho lão một tấm bùa, bên trên ghi bát tự của người nào đó, còn đính kèm vài cọng tóc, kêu lão niệm bát tự một lần rồi hãy đem con Hoàng bì tử nướng chết.

Lão nghe họ nói, bị dọa đến run cả tay chân, bảo là: “Bắt Hoàng bì tử thì thôi đi, còn hại người nhất định không được! Hay là chuyện này coi như bỏ, tiền thì tôi không lấy nữa, mấy người tìm cao nhân khác đi nhé!”

Câu nói vừa dứt, nguyên xấp tiền rơi dưới chân lão, tiếp đến là một cây dao bay theo xuống cắm trên cọc tiền, nghe được người đó hung hăng mà nói: “Làm cho gọn gàng đi, xong cầm tiền biến ngay! Nếu không thì hôm nay người được nướng là ông đấy!”

Ông lão không còn cách nào nữa, đành cắn răng đem từng con từng con Hoàng bì tử giày vò đến chết, xong việc, đang định đi thì bị đám người đó kêu lại, kêu lão cầm tiền rồi biến cho khuất mắt.

Ông lão cầm tiền, nhà còn không dám về mà bán sống bán chết đập cửa nhà tôi, cầu xin ông nội tôi cứu ông.

Ông nội tôi là người Mãn Châu, cũng là thợ săn lão làng nhất, đánh hổ ăn thịt người, săn gấu khổng lồ, giết sói trắng, chém đại rắn lục, săn riết cũng săn ra chút tiếng tăm.

Ông tôi thường bảo là, nếu như động vật có ăn thịt người, không cần biết phải trả giá như nào đi nữa cũng phải tụ họp mọi người lại truy lùng, săn bắt và giết chết nó.

Đây không chỉ là một lần trả một lần, cái quan trọng là, những con thú trong rừng này sắp thành tinh cả rồi, nhất cử nhất động của mọi người chúng nó đều để mắt đến. Nếu như động vật ăn thịt người mà còn không ai giết vậy thì đám thú này chắc đi ra ngoài ăn hết tất cả mọi người luôn quá.

Ông nội tôi nghe lão răm rắp kể chuyện xong, lại thở dài một tiếng.

Lúc ông còn trẻ, thiên hạ đại loạn, rất nhiều cao nhân nháo nhào tránh họa, ẩn cư trong rừng sâu, ông nội tôi thì tâm thiện, thường hay tiếp tế cho họ ít rau rừng, thú săn, để báo đáp ông, họ cũng dạy cho ông tôi một ít thuật pháp phong thủy.

Lúc đó có một vị đại sư phong thủy nói, phàm là ngọn núi nào có vật thể tựa như con người, đều là những nơi có phong thủy rất đặc thù, đất nơi này lại vô cùng đặt biệt, là một cái mông, đất này rất thích hợp để trăm quỷ nuôi xác.

Vậy thì đất trăm quỷ nuôi xác lại là đất gì? Họ không nói, chỉ nói với ông tôi là sau này ở đây sẽ có một trận thảm họa, chỉ có một cách có thể cứu được mà thôi.

Ông nội tôi không để tâm lắm về chuyện đó, nhưng không ngờ mười mấy năm sau, những gì phải đến cũng đã đến.

Lời của ông lão vừa dứt, ông tôi không hỏi đến hoàng bì tử, cũng không hỏi đến lai lịch của đám người đó, ngược lại chỉ hỏi một chuyện không liên quan đến vấn đề này: “Số tiền mà đám người đó đưa ông, ông có động đến chưa?”

Ông lão liền trả lời: “Chưa, chưa, tôi đều đem đến đây cả rồi!”

Ông tôi cầm xấp tiền vứt xuống đất, rồi tự mình ngậm một ngụm nước trà, phun lên xấp tiền đó, mọi người lúc đó đều ngây ra, cứ tưởng là do mình hoa mắt rồi, tại sao tiền có thể đổi màu như vậy?

Định thần lại nhìn kĩ một chút, xấp tiền đó thật sự biến thành những tờ giấy xanh xanh đỏ đỏ, phía trên in mặt của ông Diêm Vương thật rõ ràng, đây là tiền âm phủ để đốt cho người chết chứ còn gì nữa!!

Ông nội tôi thở dài nói: “Đây là tiền bán mạng, cũng may là ông không động đến! Nếu như động vào rồi, bây giờ ông không còn là con người nữa đâu!”

Lão ta không nhịn được mà lắp bắp hỏi thêm: “Tại sao họ không trực tiếp... trực tiếp giết tôi luôn đi? Làm gì mà phải phiền phức vậy?”

Ông tôi lại thở dài: “Giết ông rồi, thì ông sẽ không còn liên quan gì đến họ nữa. Chỉ khi nào ông sử dụng tiền bán mạng, thì mới có thể trở thành nô lệ của chúng, đám người này á, là tu quỷ tiên đấy!!”

(Trong tiên giới chia ra 5 loại tiên: Thiên tiên, Thần tiên, Địa tiên, Nhân tiên và Quỷ tiên. Nói tới đây thì chắc mọi người hiểu nó thuộc vào ngành nghề gì rồi khỏi giải thích nhiều hen. Còn nếu muốn biết về chủ đề này thì lần tới tớ sẽ trans nếu có nhiều độc giả yêu cầu nhé >3<)

Rồi ông tôi lại hỏi: “Vậy bát tự đó, ông có còn nhớ không?”

Ông lão gật đầu, lão đã niệm nguyên cả buổi chiều cũng được hơn chục lần, làm sao mà không nhớ chứ, nên liền nói cho ông tôi nghe ngay lập tức.

Thật không ngờ, đôi mắt luôn híp lại của ông tôi đột nhiên trợn trừng, ấm trà bên cạnh cũng bị quơ rớt xuống đất, bể vụn thành nhiều mảnh.

Ông gào lên: “Mấy thằng ôn Nam Cương đó có phải điên rồi không? Trăm Quỷ chôn Tiên Thai, cái chuyện này nó cũng dám làm ư? Chúng có phải muốn làm hoàng đế rồi không?”

Lúc đó tôi còn nhỏ, nào biết cái gì gọi là Trăm Quỷ chôn Tiên Thai đâu...

Sau này mới biết,《Kinh Dịch》có câu gọi là “nhất mệnh, nhì vận, tam phong thủy”, có nghĩa là thành tựu của tương lai to lớn thế nào, chủ yếu đều thuộc vào ba quyết định này.

Nhất mệnh thì cái này dễ nói, bạn sinh ra từ hoàng thất, chỉ cần không giả dối, không chiếm đoạt, thì ít ra bạn còn có thể lăn lộn thành một vương gia tiêu xái. Còn khi bạn sinh ra từ trong thâm sâu rừng núi, chỉ sợ là có cố gắng hết sức đi nữa thì cũng chỉ có thể đứng ở vị trí thập lý bát hương được mọi người khen là một thợ săn giỏi.

Nhì vận thì có chút phức tạp một tí, cái được nói đến đó là vận may, mỗi người trong đời đều có một số may mắn. Vận là khiến cuộc đời của một người dẫn đến biến hóa lớn, kiểu như là 10 năm trước, bạn vừa vặn có một số vốn, có thể lựa chọn cho việc đầu tư vào cổ phiếu, hoặc là mua nhà ở Bắc Kinh, bằng không thì lựa chọn về quê tự xây một căn nhà, vậy thì 10 năm sau có thể đã là người của hai giới rồi. (Kiểu như từ người hạ lưu hay trung lưu trở thành người của giới thượng lưu vậy đó)

Vận là mười năm chuyển một lần, có câu “Mười Năm Long Đầu Vận”, mỗi người khởi vận thì thời gian không giống nhau, vận may cũng không giống nhau, nếu bỏ lỡ thì là 10 năm đấy, cho nên nhất định phải biết trân trọng nó.

Tam phong thủy thì còn phức tạp hơn nữa.

Rất nhiều người đem định nghĩa từ Phong Thủy nói đến mơ hồ rất mông lung, nó tựa như sách trời vậy, sau này tôi gặp được một cao nhân Phong Thủy, người đó lại nói rằng, thực ra phong thủy rất đơn giản, nói ra thì phức tạp đấy, đó là do chính mình cũng không hiểu, cho nên kéo theo rất nhiều thứ, muốn dắt bạn xoay vòng vòng.

Anh ta bảo là, ví dụ như trước cửa nhà bạn là nơi xử lý rác thải, ở đó nhất định mùi hôi ngập trời, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của bạn. Còn khi mà trước nhà bạn là một công viên lớn, hoa thơm ngút ngàn, vậy thì tâm trạng của bạn sẽ tốt hơn thôi.

Đây chính là đạo lý đơn giản nhất của phong thủy.

Vậy thì phong thủy được phức tạp hóa lên, tàng phong tỵ thủy (tàng phong tỵ thủy: giấu gió và tránh nước, ờ thì cái này không hiểu luôn nha, bạn đẹp nào biết chỉ mình với nhé), đó chính là phong thủy thôi.

Anh còn bổ sung thêm một điều là, có rất nhiều người đã phí hết tâm tư để xem phong thủy, xem nhà tổ, xem đất chôn, kì thực giới phong thủy có câu nói “Phúc nhân cư đất phúc, tà đất ác nhân điền”, chính là người nào thì có mệnh đó, bạn không có cái mệnh đó, dù cho bạn cưỡng ép chiếm phong thủy bảo địa của người khác thì có là bảo địa cũng sẽ biến thành ác địa.

(Phúc nhân cư đất phúc, tà đất ác nhân điền: người có phúc ở nơi tốt lành, đất không tốt thì kẻ ác sống. Cũng có nghĩa là người nào có số đó, ép buộc thì cũng sẽ từ tốt thành xấu)

Giống như trong thời chiến quốc hỗn loạn, có rất nhiều đầu lĩnh thổ phỉ đi cướp đất, di dời mộ phần, bọn chúng cũng tương đối đơn giản mà thô lỗ, thì xem đất nào của mấy đại thế gia tộc, mấy trăm năm đều sống rất tốt, thì nhất định phong thủy rất là khá, mộ tổ tỏa khói xanh mà, cho nên đành phải đi cướp đất rồi đem hài cốt của tổ tiên mình dời vào đó.

(Mộ tổ tỏa khói xanh: là điềm lành nhé, bạn có thể sệt trên gg nhennnn >d<)

Nhưng kết quả thì sao chứ? Cuối cùng có thể do một trận hồng thủy, hoặc là một trận động đất, thậm chí là một trận mưa to, liền đem tổ phần của họ đều trôi mất hết, bảo địa biến thành tà địa, đây gọi là mệnh yếu không át nổi.

Vậy chuyện này cùng với trăm quỷ chôn Tiên Thai có liên quan gì?

Rất có liên quan luôn đó chớ.

Cái gọi là Tiên Thai, đó là chỉ về cái mệnh tốt nhất, kèm thêm là vận may mắn nhất, thêm nữa là người xuất hiện từ phong thủy tốt nhất.

Loại người này, chỉ cần có thể trưởng thành, thì dựa theo tướng sách mà nói, đó là tử vi tinh tượng, đẩu số chi chủ, vậy thì phải làm hoàng đế rồi.

Thì đương nhiên thôi, hoàng đế thì sao mà dễ làm đến vậy?

Cũng như Đường Tăng vậy, phàm là tiểu yêu trên thiên đình đều biết là, ăn được thịt Đường Tăng, thì sẽ trường sinh bất lão.

Cho nên chỉ cần có mệnh lý của Tử Vi Thánh Nhân, đa phần đều có xuất thân từ các thế gia đại tộc, hoàng thân quốc thích, đều sẽ giữ khư khư bí mật này, sử dụng gia thế để mời gọi mọi người giúp họ giấu diếm, sợ sẽ có người dòm ngó đến đất đai nhà mình, cưỡng đoạt đi đạo quả của mình, hoặc sẽ có người biết đến điều cấm kị mà sử dụng tà thuật trấn áp.

(Đoạn này có nghĩa là nếu nhà nào mà đất đai có tử vi tốt thì họ sẽ phải tìm đủ mọi cách để che đậy, không để ai biết vì sợ có nhiều người có mưu đồ với gia tộc mình, hoặc cũng có thể là vì sự ích kỉ muốn giữ phần đất ấy cho riêng mình nữa í)

Đương nhiên, còn có một tình huống quỷ dị hơn nữa, đó là đoạt mệnh.

Có người biết được là mệnh của người khác là tiên mệnh, sau đó sử dụng đủ loại tà thuật, muốn nghịch thiên cải mệnh, đem tiên thai cướp đi, chuyển đến bản thân của mình.

Đám người này ngược đãi hoàng bì tử tới chết, dùng sự oán hận tột đỉnh của chúng để phá vỡ linh khí tiên thai của người đó, chính là muốn tiên thai trở thành cát bụi để đoạt lấy đạo quả.

Cái mà gọi là Bách Quỷ chôn Tiên Thai, chính là dùng 100 loại linh vật để phá vỡ bào thai, việc ngược đãi trăm con hoàng bì tử lại chính là trăm quỷ trong một loại quỷ.

Ông nội tôi lúc đó có nghe qua cái tên tà ma này, cũng chỉ là tùy tiện hỏi qua vài câu, người đàn ông đó nói rằng đây là một phương pháp thay đổi số mệnh được lưu truyền từ thời cổ đại, truyền miệng rằng do Khương Tử Nha sáng lập, sau này Võ Tắc Thiên sử dụng qua, cái gọi là phát động binh biến ở Trần Kiều, kì thực cũng là bách quỷ chôn tiên thai, nơi đó vốn chính là nơi mà bách quỷ nuôi thi thể.

Ông ta chỉ biết thở dài, trên đời này làm gì có chuyện tùy tiện thì có thể thành công được, còn không phải là vì các thế gia đại tộc đã bày mưu tính kế hơn mười mấy năm thậm chí là hơn cả trăm năm mà thành sao! Bách quỷ chôn tiên thai, có lần nào mà thiên địa không biến sắc, máu chảy thành dòng, cái loại tiên này, không chôn thì tốt hơn!

Về sau thì ông ấy đã dạy cho nội tôi một cách có thể hóa giải cái bách quỷ chôn tiên thai này.

Cái gọi là cách hóa giải, thật ra nó cũng là một chiêu thức mà thôi.

Nói ra thì cũng đơn giản đấy, chính là bách quỷ chôn tiên thai này muốn tàn sát trăm loại linh tính của sinh linh, cần nỗi oán hận tột đỉnh mới có thể thi hành được, cho nên họ sẽ dùng chiêu thức này, trước tiên là thông báo trước với các sinh linh đó, để chúng tự giải quyết.

Cho nên nội tôi nói với lão là, nếu muốn giữ mạng sống thì khuya nay lập tức đến mộ phần của tổ tiên, đỉnh đầu đốt ba cây nhang, chân mang dép cỏ, đến đó quỳ thỉnh tội, nhất định phải thành khẩn, có thể than thở khóc lóc càng tốt, thỉnh cầu tha tội.

Lão bị hù đến nỗi sắc mặt biến thành màu đất, liền gật đầu lia lịa, bảo là nhất định sẽ làm được, rồi lại dập đầu cám ơn nội tôi vì đã cứu mạng lão.

Nội tôi nhất quyết không nhận, nhưng cuối cùng vì quá khó xử nên nội kêu tôi ra dập đầu với lão vài cái.

Sau khi lão đi rồi, tôi liền hỏi nội, tại sao lại phải bắt tôi dập đầu cho lão?

Nội thở dài, bảo là đầu của người chết nhận không nổi đâu, người này á, chết là cái chắc rồi, người sống không thể nợ người chết, không thôi thì phiền phức lắm.

Lúc đó trong lòng tôi liền bồi hồi, vì ông tôi bắt tôi trả lễ, sẵn không thích lão nên tôi đã dập thiếu một cái, cũng chính vì cái thiếu đó, sau này tôi đã đem không ít phiền phức cho bản thân mình.

Vào đêm hôm đó, lão già đã có một hành động rất quái lạ, ông quỳ ngay thẳng ở trước phần mộ, bên khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị cực kì, lúc đó, ông đã không còn hơi thở nữa.

Đến ngày thứ hai, đám người thần bí đã lên núi, nhưng không có bất kì người nào có thể sống sót xuống núi cả, và cả phần mộ lúc trước có những con hoàng bì tử cũng biến mất không thấy đâu.

Còn về phần ông lão, cũng thành nửa anh hùng rồi, nội tôi đích thân đến làm hậu sự cho lão, cả thôn đều tham dự, tang lễ làm thật long trọng, chỉ tính rượu Mao Đài thôi cũng đã rót lên mộ lão gần năm cân.

Chỉ có tôi là hơi thấp thỏm, vì tôi cứ cảm thấy, nụ cười quỷ dị đó là nhìn tôi mà cười.

Canh bốn...

Chuyện sau đó càng lúc càng rùng rợn, tôi cũng chỉ là vô tình nghe được lúc người nhà tôi đang ngồi chuyện phiếm mà kể lại, sau đó bổ sung hoàn chỉnh cho câu chuyện này.

Cái lúc mà lão chết chưa được mấy ngày, tôi đang ngồi xì xụp ăn cơm, đột nhiên cả người tôi cứng đờ, tôi bất ngờ quỳ mạnh xuống, tiếp đó là chảy máu mũi, máu phun ra như vòi nước vậy, làm sao cũng không ngừng.

Nội tôi nhìn thấy liền lập tức phán đoán, đây là hoàng bì tử đổi mạng, mà còn là cách đổi đáng sợ nhất: đổi huyết mạng.

Con hoàng bì tử này tìm một thanh gỗ, cứ vậy mà đâm thẳng vào mũi, một hơi liền đâm lên đến não, bây giờ thì phun máu mũi, chỉ chốc lát nữa thôi là phun ra từng miếng não luôn đấy.

Đây có thể gọi là thế thù mới thành ra như vậy, xem ra là do lão hàng xóm hận chúng tôi không cứu lão, lại thêm tôi dập đầu thiếu một cái, cho nên có bao nhiêu căm hận đều phát tiết lên người tôi, khiến hoàng bì tử tìm tôi báo thù.

Nội tôi bảo rằng, hoàng bì tử đổi mạng sẽ chạy không bao xa, nó chắc chắn tìm chỗ nào để trốn, nên đã kêu mọi người đốt đèn, từ phòng ốc đến xung quanh các bụi cỏ, hoặc nhà củi đều phải đốt hết, phải đốt cho con hoàng bì tử này ra mới được.

Sau đó lại đốt nhang và giấy tiền, cắt ngón tay để nhỏ máu, rồi thề với trời, nếu như cháu của ông xảy ra vấn đề gì, thì đến cái mạng ông cũng cược, đổ xăng khắp núi, cho lửa thiêu sạch núi Cái mông, không chừa bất kì sinh linh nào.

Câu nói chưa dứt, từ cây cột trong phòng nọ rớt xuống một con hoàng bì tử trụi lông, mũi đang phun máu, nằm trên đất co giật vài cái rồi chết mất tiêu.

Ngay lập tức, cùng lúc đó, mũi của tôi cũng không chảy máu nữa, và tôi cũng dần dần tỉnh lại.

Hàng xóm xung quanh thấy tôi không sao rồi, liền kêu gọi mọi người dập lửa, nhưng lại bị nội tôi ngăn cản không cho, ông cứ vậy mà đứng nguyên đêm ở đấy, đối mặt với trận lửa lớn đốt hết nguyên núi Cái mông.

Ngày hôm sau, nội tôi liền phát điện tín cho mẹ tôi, kêu bà đến đón tôi về Giang Tô, nghiêm cấm tôi đi cúng tế.

Ông tôi chết vào ba tháng sau đó.

Theo như mẹ tôi kể là, trước một tuần ông mất thì tuyệt thực, nguyên người ông rút lại như hột đào, giống y như là con hoàng bì tử bị nướng khô vậy.

Dựa theo di ngôn của nội, sau khi mất không cần tẩm liệm, không cần quan tài, lõa thể chôn ở nốt ruồi đen trên núi Cái mông. Và cũng theo di ngôn của ông, tôi chưa bao giờ cúng tế cho ông.

Không chỉ là không cúng tế qua, chắc giờ tôi cũng sắp quên mất ông rồi.

Ba năm sau, tôi đi Pháp Nguyên tự ở Bắc Kinh, một lão cư sĩ mặt mày phúc hậu cười với tôi, còn đối với tôi kính nể 10 phần, tôi cũng rất hiếu kì, nên đã cùng ông trò chuyện.

Ông nói với tôi là, tôi là một người rất có phúc, nhất định có một vị trưởng bối rất yêu thương tôi.

Tôi nghĩ rất lâu, mới nhớ đến ông nội tôi, nên đã kể ông nghe một chút về chuyện xảy ra năm đó.

Cư sĩ thở dài, nói năm đó ông tôi đã thề độc, dùng lời nguyền lấy xăng đốt nguyên cả núi, ép thần núi ra tay, trấn áp con hoàng bì tử đổi mạng, nhưng ông đã dùng máu để kết thành nhân quả này. Vì không muốn gây hại đến con cháu, ông đã tuyệt thực đến chết, lại lõa thi lấp đi huyết nhãn, muốn kết thúc nhân quả này. Nhưng nếu đã thề độc nặng như vậy, đâu phải chết đi vài người là có thể lắng xuống?

Ông lại hỏi tôi: có phải còn có người cậu ra đi hơi sớm đúng không?

Tôi gật đầu, cậu hai tôi tự sát lúc còn rất trẻ, năm 20 tuổi, cũng là chết tại ngọn núi này.

Cư sĩ lại thở dài, bảo tôi phải sống thật tốt, vị trưởng bối này không chịu đi, ông ấy cứ ở cạnh bảo vệ cho tôi.

Tôi lúc đó vô thức rơi nước mắt, dưới ánh hoàng hôn, tôi khóc như là đứa trẻ mất đi mọi thứ vậy.

Tôi không tin Phật, nhưng vẫn thành khẩn quỳ ở Phật đường, rồi quyên cho Pháp Nguyên Tự 20 vạn, hi vọng họ sẽ giúp nội tôi làm một pháp sự lớn, làm cái bài vị, đốt đèn trường minh, hi vọng ông có thể an tâm lên đường, an nghỉ cực lạc.

Nội tôi cũng rời xa chúng tôi những 30 năm rồi nhỉ...

Tôi nhớ nội quá...

Đối với hoàng bì tử Đông Bắc thì có rất nhiều cách nói, tốt cũng có, xấu cũng có, dẫu sao thì cũng phải công nhận, những thứ này rất là tà môn.

Tôi có người bạn, tận mắt chứng kiến hoàng bì tử nhập thân, câu chuyện này đã xảy ra ở đảo Hồ Lô, có một tiểu cô nương đắc tội với hoàng bì tử, sau đó lại biến thành bán nhân bán yêu, vô cùng quái dị.