[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 94: Hung Trạch Thẩm Dương



Hôm nay chúng ta nói về hung trạch nha.

Hung trạch là gì?

Hung trạch là nhà từng có người ch.ết bất đắc kỳ tử, như là t.ự s.át, bị gi.ết hại, t.ử vo.ng ngoài ý muốn, nói chung là ngoại trừ thọ hết ch.ết già thì đều được tính là hung trạch cả.

Nhiều người cho rằng hung trạch cách mình rất xa.

Thực ra cũng không xa đâu.

Theo tư liệu tôi tìm hiểu được, riêng hung trạch được đăng ký ở Bắc Kinh đã có hơn 3000 căn rồi, Hồng Kông cũng có hơn 3000 căn, chưa kể còn rất nhiều căn chưa được đăng ký, cho nên dựa theo diện tích của Trung Quốc mà nói, số lượng hung trạch là cực kỳ khủng bố.

Về những căn “hung trạch” này, Chính phủ có biện pháp gì? Ví dụ như “hung trạch” phải được lập hồ sơ gửi đến Cục Quản lý Nhà và Thị trường bất động sản? Khi mua nhà sẽ có nhắc nhở đặc biệt?

Hoàn toàn không.

Bởi vì tình hình đất nước chúng ta mọi người đều hiểu mà, không ai tin cái kiểu “hung” này cả.

Cho nên trước mắt, chính sách về quản lý “hung trạch” vẫn còn khá đơn sơ, chỉ có khi chủ nhà uỷ thác cho cơ quan môi giới bất động sản, hai bên sẽ kí một hiệp nghị, trong hiệp nghị có một điều khoản về “Lỗi nghiêm trọng”, biểu thị rằng: “Chủ sở hữu tài sản xác nhận ngôi nhà giao dịch không xảy ra việc t.ự s.át, á.m s.át và các trường hợp t.ử vo.ng bất thường tương tự trong thời gian sở hữu.”

Mọi người đọc kỹ một chút, trong điều khoản này tồn tại một lỗ thủng vô cùng lớn.

Đó chính là mấy chữ: “trong thời gian sở hữu” này.

Nói cách khác, chỉ cần không phải “trường hợp t.ử vo.ng xảy ra trong thời gian sở hữu” thì sẽ không được tính là hung trạch.

Như vậy là chỗ này có khe để lách rồi. Anh chỉ cần chuyển hung trạch cho một người thân khác đứng tên, để người đó mang đi bán là xong. Bởi vì, trong thời gian người thân thích kia sở hữu, căn nhà này hoàn toàn không xảy ra á.n m.ạng nào, cho nên không việc gì phải sợ cái điều khoản này nữa rồi.

Bạn xem, “rửa” hung trạch thành cát trạch đơn giản đến cỡ nào, chẳng qua chỉ phải mất thêm tí phí giao dịch mà thôi.

Có điều đa số mọi người đều bỏ luôn cả bước này, bởi vì môi giới bất động sản căn bản cũng không thèm đi kiểm tra xem nhà của anh có vấn đề hay không đâu, trừ khi chính anh chủ động nói, nếu không bọn họ cũng sẽ mặc định là không có.

Hơn nữa tỷ lệ chủ thuê nhà làm trái hiệp ước thực sự quá thấp, thấp đến không tồn tại luôn.

Mọi người lên mạng search nhẹ vài đường cơ bản là sẽ phát hiện có rất nhiều án lệ kiểu: tiểu Nhị ngốc nhặt lậu, giá rẻ mua một căn nhà vô cùng đẹp, giá cả thấp, trang trí hoàn thiện.

Tiểu Nhị hớn hở đi lắp đặt thiết bị, ra ra vào vào, mua thêm nội thất, giăng đèn kết hoa, tự nhận là người thắng (gốc: life winner).

Bà cụ dưới lầu gọi hắn lại: “Ôi, Nhị ngốc a, nếu không phải mi đang chuẩn bị nhà kết hôn, ta cũng không định nói cho mi biết đâu! Căn nhà này của mi á hả, mua hớ rồi, trong đây từng có người chếc đấy!”. Truyện Sắc

Nhị tử nghe mà ngu cả người luôn, lập tức đi tìm trung gian môi giới bất động sản.

Môi giới vẻ mặt vô tội: “Anh, chúng ta đều là người bị hại cả!”

Thế là Nhị tử đi tìm chủ thuê nhà, chủ thuê nhà hỏi: “Cậu có chứng cứ không?”

Cậu chạy đi chạy lại 800 vòng, nói hết lời cũng không được cái gì, cuối cùng đến đồn công an điều tra ký lục, có được chứng cứ rồi, kết quả chủ thuê nhà căn bản không thèm đếm xỉa tí nào, cậu doạ kiện hắn ra toà, hắn chau mày, thôi tính hắn thua!

Thế này thì cmn phải làm sao?

Lên toà án chứ sao!

Cậu tìm luật sư tư vấn, phát hiện ra toà cũng không phải oke cho lắm, cậu vẫn không thể kiện hắn vì cho thuê “hung trạch” được. Cái này gọi là mê tín dị đoan, Pháp viện không ủng hộ, chỉ có thể kiện môi giới và chủ thuê nhà tội lừa đảo, chính là vi phạm điều khoản về “Lỗi nghiêm trọng”, không hề báo cho cậu biết rằng căn phòng này từng có người ch.ết.

Vậy thì có thể kiện thắng không?

Cũng chưa biết được.

Hơn nữa cho dù thắng kiện, cũng chỉ có chủ thuê nhà trả lại tiền mua, môi giới trả lại phí trung gian, hình như không có phí bồi thường tổn thất tinh thần gì sất.

Cho nên rằng, ở thời đại này, gặp hung trạch là khó tránh nổi lắm, mọi người nhất định phải chú ý.

Hôm qua, lúc tôi đi Thẩm Dương xem nhà đã gặp phải một căn hung trạch.

Thẩm Dương là một thành phố phải nói không tồi. Giá cả rất thấp, cuộc sống tiện nghi, rạng sáng ba giờ vẫn còn có quán đồ nướng mở cửa, mấu chốt là giá nhà cũng thấp cực kì.

Vậy nên tôi quyết định mua một căn hộ ở đây, thỉnh thoảng qua ở mấy ngày. Đông đắp người tuyết, xuân ăn dâu tây.

Sau khi xem qua một số căn hộ, trợ lý tiểu Hà ngốc nghếch của tôi thấy khá tốt, thế là cũng tính mua một căn.

Bởi vì chỗ này là khu Đại học, bà chủ quán mì chém đinh chặt sắt nói: “Đại huynh đệ, chỉ cần cậu mua một căn nhà ở đây, tôi nhắm mắt là có thể tìm cho cậu một cô bạn gái ngay!”

Cậu ta nghe vậy, cảm thấy ước mơ chung cực của cuộc đời chỉ cần thế là đã hoàn thành rồi, chính là ở nơi này! Rồi vội vàng đi tìm môi giới bất động sản, nói với bọn họ, bản thân muốn mua nhà, ba người ở, yêu cầu phải gần trạm tàu điện ngầm, gần khu trường học, tốt nhất là đã trang trí xong xuôi hết rồi.

Cậu chàng môi giới liên tục gật đầu: “Không thành vấn đề anh ạ, thế anh dự toán bao nhiêu?”

Tiểu Hà tự tin giơ số 7.

Cậu em môi giới nói: “Ok ok, 70 vạn hẳn vấn đề không lớn, có thể đi xem nhiều chút!”

Tiểu Hà lắc lắc đầu, ngập tràn tự tin: “Cậu sai rồi, không phải 70 vạn!”

Cậu môi giới kinh hỉ: “Anh, lẽ nào là 700 vạn?! Thế thì mua được cả tầng luôn đấy!”

Tiểu Hà đáp: “Là 7 vạn.”

Bổ sung thêm một câu: “Tiền đặt cọc 7 vạn, toàn bộ có thể đến 20 vạn đấy!”

……

Mọi người xem, đây chính là người trẻ điển hình đấy. Kiếm được 30 đồng mà lại muốn sống như có 3000 đồng!

Tôi vừa định lên tiếng phê bình, nói cũng chính là bởi vì thái độ lơ ngơ này của cậu mà lịch gửi hàng hôm lễ cầu phúc của chúng tôi mới xảy ra nhiều vấn đề như vậy, phí vận chuyển siêu chi tận 370%.

Ấy thế mà cậu môi giới hai mắt phát sáng, vỗ đùi cái bốp: “Anh, bọn em thật còn có một căn phòng đặc biệt phù hợp với yêu cầu của anh đấy!”

Đến cả bản thân tiểu Hà cũng kinh ngạc: “Còn… còn có thật cơ á?!”

Môi giới vỗ ngực: “Anh đã cần thì nhất định là phải có rồi!”

Sau đó cậu ta mang chúng tôi đến một khu chung cư khá mới, được xây dựng theo phong cách Giang Nam, còn xây cả đình nghỉ mát các thứ, trông khá được.

Căn hộ này ở tầng 8, hành lang rộng rãi, trên cửa còn mơ hồ thấy được chữ Hỷ đã bị xé đi, là phòng cưới điển hình.

Cậu môi giới gõ cửa ba lần, sau đó hỏi mấy lần liền: “Có ai không? Có ai không? Tôi chuẩn bị vào rồi đấy?”

Sau đó mở cửa đi vào, mới được mấy bước đã lùi ra ngay.

Cậu ta quay đầu lại nói với chúng tôi: “Vừa nãy thấy ở bên trong có bóng người, em còn tưởng có ai chứ!”

Chúng tôi cười cười, theo sau cậu ta, đi vào nhà.

Vào trong, bố cục nội thất rất tốt, sàn gỗ thật, trần thạch cao, rèm cửa tất cả đều hoàn toàn mới, tôi thấy có cái tủ lạnh thậm chí còn chưa bóc ra, xếp ở góc tường.

Môi giới luôn mồm giới thiệu, bảo rằng: “Chủ phòng nói tất cả đồ điện trong nhà này đều tặng hết! Toàn bộ! Tặng không! Anh ruột à, anh xem kỹ chút, đều là hàng hiệu cả đấy, chậc chậc chậc! Anh nhìn này, đến cả bồn cầu cũng là của XX đấy!”

Tiểu Hà cười vui như hoa nở, hận không thể nằm bò trên sàn hôn hai cái, cảm giác như gặp được người siêu cấp tốt.

Tôi nheo mắt nhìn, cảm thấy căn phòng này hơi u ám, mở đèn lên xem, chất lượng ánh sáng cũng không tốt, cứ thấy có chút mù mịt chướng khí kiểu gì ấy.

Cảm giác này rất ảo diệu, giống như khi bạn bước vào một căn phòng tụ tập toàn người nghiện thuốc lá ấy, khói mù quẩn quanh, hơn nữa mơ hồ còn có xu hướng tụ tập ở chỗ ban công.

Tôi đi qua, cẩn thận quan sát. Ở ban công treo một bức tranh lãnh tụ chỉ điểm giang sơn - “Giang sơn yêu kiều đến thế” to đùng, sau đó còn bày mấy chậu hoa, mỗi chậu cắm một cây cờ đỏ.

Môi giới đứng bên cạnh giới thiệu: “Chủ nhà là lãnh đạo xí nghiệp quốc doanh, cho nên mới bày mấy thứ này.”

Tôi bật cười, nói với cậu ta một câu, làm cậu ta sợ đến nỗi suýt thì không đứng nổi.

Tôi bảo: “Vợ của anh ta nhảy từ ngay chỗ này xuống, phải không?”

Môi giới đầu tiên là kinh ngạc, quen miệng nói: “Không phải nha, là bị tai nạn xe mà!”

Tiểu Hà giờ mới load kịp, mắng: “Con mẹ nó, em nói làm sao lại rẻ thế! Hoá ra là nhà có vấn đề!”

Môi giới có chút kiêng kị, giơ một ngón tay lên ra hiệu im lặng, kéo chúng tôi ra ngoài.

Bước ra khỏi căn nhà, đóng cửa. Đầu tiên, cậu ta cúi người xin lỗi chúng tôi, bảo vốn định đợi chúng tôi xem phòng xong mới nói chuyện này, không ngờ lại bị tôi nhìn ra sớm như vậy. Căn hộ này quả thật có một chút vấn đề, bằng không cũng không có khả năng rẻ đến thế mà!

Tôi gật gật đầu: “Đúng là có vấn đề, hẳn không chỉ có một người ch.ết thôi đúng không?”

Môi giới sợ luôn rồi, hỏi tôi sao lại nhìn ra được?

Tôi nói, “Tôi có người bạn chuyên buôn bán hung trạch. Trước kia anh ta từng kể, hung trạch cũng có bảng giá, ch.ết một người giảm 30%, nữ chủ nhân t.ự s.át giảm 40%, ch.ết hai người giảm 60%.

Căn này của cậu giảm tận 70%, còn tặng nhiều đồ gia dụng, đồ điện như thế, nói rõ không chỉ có nữ chủ nhân ch.ết, mà sau đó khẳng định lại có người khác ch.ết ở đây. Hung lại càng thêm hung, cái này gọi là ổ ăn người, không ai dám mua cả.

Bức tranh lãnh tụ kia, còn thêm cả cờ đỏ đều là dùng để trừ tà. Vị chủ nhà này khá hiểu biết đấy, không dám dán bùa chú gì cả, sợ người khác nhìn ra, không bán đi được, cho nên mới làm thế để lừa qua mắt.”

Môi giới mới nghe thủng, nói: “Đúng thật! Ôi cái loại thất đức! Hắn nói là vợ bị tai nạn xe ch.ết, sau đó để nhà cho một nữ sinh viên thuê, kết quả cô ấy thất tình nh.ảy từ ban công xuống!”

Tôi vỗ vỗ vai cậu ta: “Căn phòng này á hả, thôi đừng bán nữa, cũng đừng cho khách nữ thuê, đặc biệt là sinh viên nữ. Người bạn kia của tôi từng nói, nhà kiểu này chỉ có thể để cho người hiểu nghề thôi, nếu không kiểu gì cũng có chuyện mà coi!”

Môi giới hưng phấn nói: “Anh, người bạn này của anh đúng là hiểu nghề nha! Anh giới thiệu hộ em chút ha, bên tụi em gì cũng thiếu, riêng chỉ có hung trạch là nhiều thôi!”

Tôi đáp: “Anh ấy chỉ sợ không ra tay được đâu.”

Cáo biệt môi giới, tiểu Hà hỏi tôi: “Làm sao xác định hung trạch được vậy anh?”

Tôi đáp: “Đại khái có mấy mẹo thế này. Đầu tiên là nếu giá nhà thấp hơn hẳn so với giá thị trường, vậy khẳng định là có vấn đề. Còn lại thì xem xem trong nhà có đồ trấn tà không, ví dụ như kiểu bùa chú các thứ ấy, đặc biệt nếu toàn bộ đều được dán tập trung vào một chỗ cụ thể nào đó thì đó rất có khả năng là nơi xảy ra á.n m.ạng đấy. Còn nữa chính là xem xem hộ khẩu của chủ hộ, gần nhất có ai bị gạch tên không, nếu có thì phần nhiều sẽ là t.ử vo.ng bất thường.

Như căn hộ của chúng ta ấy, rõ ràng là phòng cưới mới trang trí cẩn thận xong, đồ điện đều chưa dùng được bao lâu, lập tức giảm giá hơn phân nửa rao bán, chắc chắn có vấn đề.

Có điều là, bạn anh từng dạy cho anh một biện pháp đơn giản cực kì, đó chính là ấn tượng đầu tiên của mình khi bước vào căn nhà đó. Nếu như thấy không khí bên trong âm u, ánh sáng mờ mịt, hoặc âm lãnh, hoặc bức bối, nói chung là khiến người ta cảm thấy không thoải mái, vậy căn nhà này có vấn đề, tốt nhất đừng mua.”

Tiểu Hà rất hưng phấn hỏi tôi: “Anh có bạn chuyên môn bán hung trạch thật luôn hả?!”

Tôi nói: “Có chứ. Mấy năm trước, lúc mua nhà ở Tô Châu, gần công viên Tô Châu có một khu chung cư, có tàu điện, có trường học, có trung tâm thương mại lớn, hơn nữa giá cả còn rẻ hơn các khu khác hẳn 10%.

Anh cảm thấy không đúng lắm mà, liền hỏi anh ấy, ảnh bảo đừng đụng vào khu đó, đặc biệt là tầng một, càng rẻ càng phải tránh. Ảnh có giải thích qua, nói ngay cạnh khu đó có cái nghĩa trang, cho nên rất nhiều người mua xong, thấy không may mắn, đành tu sửa qua loa tí, thậm chí còn không tu sửa gì, rồi quảng cáo cho thuê, chủ yếu là để làm ký túc xá công nhân.

Kết quả không biết là do phong thuỷ hay người thuê nhà phần nhiều tuổi quá trẻ mà khu đó cực kì nhiều người nh.ảy l.ầu, thường là nửa đêm nh.ảy xuống, sáng hôm sau tầng một toàn má.u me kinh lắm, như là vừa có mưa má.u ấy, khủng khiếp cực.

Ảnh nói về sau cũng có mua mấy căn ở đấy, nhưng mấy căn hộ này đến bản thân anh ta cũng không dám ở.

Một trong số đó trước kia được thuê cho một ông anh giang hồ. Ông anh này có một tình nhân, tuổi cũng kha khá. Hai người tuyển thêm một cô “tiểu thư” về cùng mở tiệm mát xa, chính là cái kiểu mà quán mở xuyên đêm, đèn bên trong toàn màu hồng phấn ý.

Sau đó tên giang hồ với cô tiểu thư kia vụng trộm với nhau, cô ả muốn thượng vị, khuyên giang hồ đuổi bà chị kia đi. Kết quả bị bà chị nghe được, bà chị này cũng không phải dạng vừa, lập tức xuống lầu đi mua một gói thuốc chuột, hoà vào nồi canh, định đầu đ.ộc ch.ết bọn họ.

Giang hồ uống nửa bát canh, bụng đau như cắt mà vẫn cố nhịn một hơi cuối, ch.ém ch.ết bà chị kia, ch.ặt ph.ăng cả đ.ầu, sau đó hắn cũng ch.ết luôn.

Cô tiểu thư kia nửa đêm quay về, say ngất ngưởng, cũng không nhận ra phòng khách toàn má.u là má.u. Cô ả mở tủ lạnh ra tìm nước uống, lập tức bị doạ điên luôn.

Bởi vì tên giang hồ kia dùng d.ao ph.ay ch.ặt đ.ứt c.ổ bà chị rồi còn mang đầu bỏ vào trong tủ lạnh, cũng chẳng biết lúc ấy hắn nghĩ thế nào nữa.

Tự mọi người cũng tưởng tượng thử xem, vừa mở tủ lạnh ra thì nhìn thấy một cái đ.ầu ng.ười má.u me nhầy nhụa……

Cho nên bạn anh nói, căn hộ này gần như tặng không, chủ nhà chỉ mong nhanh chóng bán trao tay đi được thôi, không dính phần nhân quả này lên người, nhưng hắn tìm người đến xem vài lần, kết quả cao nhân còn chưa vào nhà đã lắc đầu rồi, không dám đi vào làm pháp sự……”

Tiểu Hà hiếu kỳ hỏi: “Hung trạch kiểu này mua rồi còn có thể bán đi được thật sao?”

Tôi nói: “Có chứ, chỉ cần đủ rẻ thôi.”

Tháng 6 năm ngoái, một căn hung trạch ở khu Tần Hoài, Nam Kinh được bán đấu giá (cha vợ gi.ết con rể ở ga-ra), có không ít người tham gia.

Có một điều thú vị là, cũng là căn biệt thự này, 14 năm, 15 năm trước từng được bán đấu giá công khai, nhưng căn bản lại không có ai mua cả.

Tại sao chứ?

Rất đơn giản, bởi vì khi ấy giá nhà ở Nam Kinh còn chưa đủ cao.

Tiểu Hà lại hỏi: “Vậy hung trạch rốt cuộc có vấn đề gì không?”

Tôi đáp, “Vấn đề này anh cũng từng hỏi anh ấy rồi, ảnh nói thực ra hung trạch không có đáng sợ lắm đâu.

Ví dụ, nếu cậu đặt trong phòng một cái loa công suất lớn, suốt ngày mở tạp âm, ai rồi cũng sẽ thấy khó chịu thôi, cái này gọi là từ trường xấu.

Chúng ta hay nói đến phong thủy, cạnh ch.ết gì đó, chính là vì muốn tìm biện pháp tránh đi loại từ trường xấu này đấy.

Hung trạch ấy mà, cũng giống như từ trường xấu vậy, nó sẽ làm nhiễu loạn cảm xúc của cậu, khiến cậu cảm thấy tâm tình không tốt, dễ dàng nổi cáu, lo nghĩ, nhất là một số người mẫn cảm, ví dụ như sinh viên nữ, khi thất tình rất dễ bị từ trường xấu ảnh hưởng, có khả năng cao sẽ hành động quá khích.

Cho nên ảnh nói, rất nhiều người mua hung trạch về xong đều tìm một số thanh niên trai tráng trẻ tuổi đến ở, tầm vài năm là có thể tiêu trừ từ trường xấu ở đây, thế là không có vấn đề gì nữa rồi, ngàn vạn không được cho nữ sinh thuê.

Ảnh còn đặc biệt dặn rằng thuê với mua nhà là không giống nhau, môi giới sẽ không thèm quan tâm rằng đấy có phải hung trạch hay không đâu, cho nên bản thân mình lúc thuê nhà phải chú ý kĩ vào, nếu nhà rất mới, giá thuê lại rẻ hơn bình thường không ít, đến cả chủ nhà còn không muốn bước chân vào thì căn nhà này rất có khả năng là hung trạch đấy.”

Tiểu Hà vẻ mặt sùng bái, hỏi tôi: “Vị cao nhân huynh này ở đâu vậy anh, có thời gian em đến thăm hỏi, xem xem có thể học được vài chiêu không?”

Tôi đáp: “Anh cũng rất lâu rồi chưa gặp ảnh, ảnh dính phải một vụ lớn lắm, có lẽ cũng rửa tay gác kiếm rồi.”

Tiểu Hà chưa hết chuyện: “Vụ gì đấy anh?”

“Mấy năm trước, có thông tin nói ở một huyện nhỏ sát giao giới của Thượng Hải với các tỉnh khác, có vài khu ma ám hoang vu, phần nhiều căn bản không bán đi được, trở thành nhà hoang, cuối cùng đều bị một số người thần bí mua rồi.

Đám người này rất bí ẩn. Bọn họ ra tay hào phóng, không xem tình trạng nhà, cũng không xem giá, chỉ xem số tầng. Bọn họ sẽ chọn ra một vài số tầng đặc thù, sau đó mua hết cả tầng luôn.

Bọn họ mua xong không hề cho người ngoài thuê, cũng không có ai đến ở, tự dẫn nhân công đến tu sửa trang hoàng, không để người khác xem.

Sau đó có một người chủ cũ trộm đến xem mà sợ đến xanh cả mặt, nói bọn họ xây linh đường, bên trong xếp toàn hủ tro cốt. Chuyện này sau còn lên cả thời sự, nói có người mua nhà làm mộ địa, năm ấy còn gây tranh luận rất lớn.

Có người tính thử giá cả, phát hiện làm thế này còn kinh tế hơn cả mua mộ địa bình thường ấy.

Chính là nhóm người này tìm đến bạn anh, muốn hợp tác làm ăn với ảnh.

Anh bạn này mặc dù chuyên mua bán hung trạch nhưng vẫn khá có lương tâm.

Bởi vì bình thường mua hung trạch không ai mua cho mình ở cả, mua xong tu sửa qua loa rồi vội vàng cho thuê, để người khác ở cho tiêu tan bớt âm khí, đợi thêm mấy năm lại ngầm bán cho người khác thôi.

Ảnh lại cảm thấy như vậy không tốt, vì mấy căn nhà thế này để cho thuê sẽ ảnh hưởng không tốt đến người thuê, nhẹ thì xui xẻo, nặng thì bệnh nghiêm trọng một trận.

Cho nên mỗi lần anh ấy mua căn hung trạch nào thì đều sẽ tìm người đến làm pháp sự siêu độ chứ không cho thuê, lập linh vị cho người quá cố, mang đến chùa miếu, cũng coi như là kết một đoạn nhân quả.

Đám người kia tìm ảnh là muốn mua những linh vị này.” - Tôi đáp.

Tiểu Hà không hiểu: “Bọn họ đã làm nghĩa trang rồi thì không phải nên để người khác bỏ tiền ra mua linh vị sao? Sao lại còn phải tiêu tiền mua chứ?”

Tôi trả lời: “Chuyện này rất phức tạp. Đám người này đã làm không ít ‘nhà nghĩa trang’ thế này ở các thành phố khác rồi, đặc biệt là quanh Thượng Hải, rất nhiều huyện nhỏ đều có, như là đang bày trận ấy. Những nghĩa trang, nhà táng này đều là điều đại huý kị trong phong thuỷ, tự cổ chí kim vẫn luôn là việc vô cùng hung tà, đám người này là đang chơi với lửa mà…..”

Tiểu Hà cũng tò mò: “Đám người đó rốt cuộc muốn làm gì?”

Tôi nghiêm mặt, chầm chậm nói ra hai chữ.

Tiểu Hà kinh ngạc nhìn tôi, miệng há to, một hồi lâu mới rặn ra được một câu: “Đáng sợ thật…”

Tôi không đáp, kéo vạt áo, đi trước.

Mùa đông của Thẩm Dương lạnh ra phết đấy.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!

Truyện cùng thể loại, có thể bạn thích