[Series] Thám Tử K

Chương 10: Qủy núi ăn người 4



Nhìn thấy cây đa cổ thụ quen thuộc ở cửa thôn, mọi người đều có chút hoảng hốt, cũng đều có cảm giác một lần nữa được tái thế làm người.

Lão K lúc này mới bảo tôi bỏ cái khăn trong miệng thổ hào ra, cởi trói cho hắn, để hắn hít mấy hơi không khí của thế giới văn minh.

Tôi sợ hắn bất ngờ chạy trốn, hoặc là phát điên lên làm khó dễ, lão K lại hoàn toàn không để ý, bảo tôi không cần lo lắng.

Thổ hào quỳ trên mặt đất, thở hổn hển mấy hơi, khởi động chân tay, rồi đứng dậy cái đùng: “Tao đi sao được! Tao còn chưa tìm thấy bạn gái mà.”

Lão K lạnh lùng nói: “Kết quả thế này chẳng phải là điều mà mày muốn thấy sao! Tin tao đi, kiên nhẫn của tao có hạn, nếu mày còn muốn tiếp tục chơi trò mất tích, tao dám cam đoan sẽ đánh cho mày một trận không nương tay!”

Tôi giật mình kinh ngạc. Trong ấn tượng của tôi, lão K vẫn luôn là một người nho nhã lễ độ, cho dù phải đối mặt với chuyện bất bình đến nhường nào, anh ấy vẫn có thể bảo trì thái độ bình tĩnh, nhưng lần này anh ấy lại biểu hiện như thế, có thể tưởng tượng nội tâm anh ấy đang tranh đấu kịch liệt cỡ nào.

Không hề do dự, tôi lập tức nhảy sang một bên, bắt lấy một cái gậy gỗ to, sẵn sàng hiệp trợ lão K bất cứ lúc nào.

Thổ hào lại nhe răng cười, cao giọng đạo: “Hai đứa mày, lên, đánh nó mạnh vào cho tao! Tiền tài trợ tao có thể tăng gấp đôi!”

Lão Hắc với Thiên Nhai đứng ở một bên, không nhúc nhích, nhìn hắn như nhìn một con động vật.

Lão K bật cười: “Vốn còn định tha cho mày một mạng, xem ra con người của tao đúng là có hơi từ bi quá rồi.”

Dứt lời, lão K bước vụt lên, một cú đấm xinh đẹp không do dự đánh thẳng vào trên mũi hắn, máu từ mũi thổ hào chảy ào ra, hắn tru lên, quỳ rạp trên mặt đất.

Thấy lão K động thủ, tôi không nói hai lời, lập tức giáng một gậy vào đầu thổ hào, đánh cho hắn rên rỉ không ngừng.

Nói thật, mấy năm này đi theo lão K, kỹ thuật tra án không thấy tăng, kinh nghiệm đánh nhau lại đề cao một đoạn lớn, cũng không có cách nha, chúng tôi suy cho cùng cũng không phải cảnh sát, phá án ở đầu đường xó chợ, chúng tôi thường gặp phải một số lưu manh du côn, trong tay không có vài chiêu thì thực sự không gánh nổi đâu.

Lão K lại ngăn tôi lại, bảo để cho thổ hào hồi được một hơi, lảo đảo bò dậy, liền nghe thấy lão K lạnh nhạt nói một câu: “Đừng đánh vào đầu, dễ bị chấn thương não lắm.”

Tôi đáp ứng một tiếng, đi lên quật ngã hắn, cứ thế đạp mạnh, đánh cho hắn chỉ còn nước ôm đầu chịu đựng.

Lúc tôi đánh thổ hào, lão K với Thiên Nhai, lão Hắc đơn giản trao đổi mấy câu trong chốc lát, cuối cùng hai người không nói gì nữa, cúi người chào lão K, yên lặng rời đi.

Hành hung thổ hào xong, lão K lại để Hùng Quang tìm cái xe bò, đưa hắn ta lên thị trấn. Mặc dù không nghiêm trọng nhưng toàn thân đều có vết thương, ít cũng phải tĩnh dưỡng nửa tháng mới ổn.

Sau khi lên xe bò, thổ hào ỷ có người địa phương ở đây, hung dữ uy hiếp: “Chúng mày! Đợi tao về đến Bắc Kinh sẽ xử lí chúng mày sau!”

Lão K mỉm cười: “Vậy tôi ở kinh thành đợi ngài giá lâm.”

Thổ hào quơ quơ nắm đấm: “Nếu mày biết thân phận của tao, chỉ sợ cũng không dám lớn lối như vầy nữa đâu.”

Lão K hơi khom người, lịch sự nói: “Nếu ngài biết thân phận của tôi, chỉ sợ cũng sẽ không lớn lối thế này.”

Sau đó nói với tôi: “Tiểu Lục, cho hắn một tấm danh thiếp của anh, đừng để hắn tìm nhầm người.”

Tôi ứng thanh, ném cho hắn một tấm danh thiếp.

Hắn nhặt danh thiếp lên, nhìn một lượt, khinh thường nói: “Hoá ra là một cái sở trinh thám bé tí tẹo, tao sẽ cử báo, cho chúng mày đóng cửa!”

Lão K bật cười: “Sở trinh thám vốn đã không hợp pháp rồi, có gì mà cử báo chứ.”

Thổ hào uy hiếp: “Vậy tao tìm người đồn tin xấu khắp nơi, để chúng mày không có án mà nhận.”

Lão K cười lại càng hân hoan hơn: “Nhờ loại người như các anh chiếu cố, việc làm ăn của tôi vẫn luôn vô cùng tốt.”

Thổ hào: “……”

Hắn tức đến khó thở, thét: “Lái xe!”, xe bò lạch cạch nhất kỵ tuyệt trần rời đi.

Lão K quay người, nghiêm túc nói với tôi: “Bây giờ chúng ta đi cứu cô gái đáng thương kia đi, hẳn là chưa muộn đâu.”

“Cô gái? Cô gái nào?” - Tôi không rõ ràng cho lắm.

Lão K nhàn nhạt nói: “Chính là bạn gái của tên kia ấy.”

Tôi kinh ngạc: “Cô ta không phải đã bị quỷ núi bắt đi rồi sao?”

Lão K lại cười, ý vị thâm trường nói một câu: “Vậy bây giờ chúng ta đi cướp cô ta trở lại từ tay quỷ núi đi.”

Sau đó, anh quay qua phía Hùng Quang: “Tôi biết cậu vô tội, nhưng hiện tại, mời cậu giao bạn gái của thổ hào ra đây.”

Không chỉ là tôi, đến cả Hùng Quang cũng kinh ngạc, không nhịn được kêu lên: “Cái gì?! Tôi?! Có liên quan gì đến tôi?! Từ lúc cô ta biến mất đến bây giờ tôi cũng chưa hề thấy cô ta lần nào!”

Lão K đi tới, vịn vai cậu ta, nói nhỏ mấy câu, Hùng Quang như gặp phải sang chấn rất lớn, không khỏi “A?!’ một tiếng, mặt không thể tin nhìn lão K.

Lão K nhún nhún vai: “Đúng vậy, Hùng Quang, cuộc sống bình thường còn kịch tính hơn tiểu thuyết nhiều, đây có lẽ chính là vận mệnh mà người ta hay nói đi!”

Hùng Quang ngơ ngác nhìn anh, qua mấy phút, cuối cùng mới gật gật đầu, tất cung tất kính cúi mình vái chào lão K, có thể thấy, lần này cũng không phải xuất phát từ lễ phép mà là từ sự tôn trọng trong nội tâm.

Sau đó, tôi rốt cục cũng hiểu được kịch tính trong lời của lão K là có ý gì.

Hùng Quang sau khi vào thôn, rất nhanh đã tìm tới ông cụ thôn trưởng nóng tính kia, một lần nữa giới thiệu hai người chúng tôi, nói chúng tôi là Đại Tiên từ Bắc Kinh đến, giỏi về bắt quỷ, trấn quái, hàng yêu, còn kiêm cả thuật thông linh. Lần này chúng tôi đi ngang qua thôn, thấy nơi đây yêu khí ngút trời, cảm giác không đúng, đặc biệt tới đây giải cứu bọn họ.

Thôn trưởng chẳng thèm để ý đến du khách, nhưng với Đại Tiên lại là tất cung tất kính, thêm cả một đống sự tích quang huy mà Hùng Quang thuận miệng bịa ra, ông lại càng tin tưởng chúng tôi hơn, lập tức liền kể cho chúng tôi nghe hết từ đầu đến cuối câu chuyện quỷ núi ăn t.hịt ng.ười xảy ra trong thôn.

Lão K giả làm cao nhân, mắt nhắm hờ, rất kiệm lời, chỉ thỉnh thoảng uy nghiêm gật gật đầu một cái, giống một vị cao nhân tiên phong đạo cốt, tôi thì đóng vai một tiểu Đạo đồng, cung kính đi theo, nói gì nghe nấy.

Cuối cùng, lão K nhàn nhạt nói, anh ấy biết đại khái tình huống của quỷ núi rồi, con quỷ núi kia hoàn toàn chưa rời đi, trước mắt còn trốn ở trong thôn, hơn nữa càng ngày càng thô bạo, trước kia chẳng qua là ăn tươi người ngoài, kế tiếp nó muốn ăn người trong thôn.

Thôn trưởng sợ xanh mặt, mềm cả chân, quỳ luôn xuống đất, nước mắt rưng rưng, ngàn cầu vạn khẩn lão K bất kể thế nào cũng nhất định phải cứu thôn của bọn họ!

Lão K lại thần thần bí bí bấm ngón tay tính toán, sắc mặt đại biến, nói nó trước mắt đang ở góc Đông Bắc của thôn, hơn nữa ngay đêm nay sẽ ra ăn người, anh ấy hiện tại phải đi đàm phán với nó, xem xem có thể khuyên nó rời đi hay không!

Thôn trưởng không nói hai lời, lập tức tự mình dẫn đường, đưa chúng tôi đến cấm địa ở phía Đông Bắc.

Cái gọi là cấm địa, thực ra chính là một ngôi miếu thấp bé, hai cánh cửa gỗ đã mục nát, mở cửa ra, phát hiện bên trong bày một cái bàn thờ, trên bàn thờ có hai cây nến sáp đỏ to bằng cổ tay người, ngọn lửa màu xanh lá lập loè, đồ cúng nằm lộn xộn, phần nhiều là bị gạt đổ, nằm rải rác khắp nơi, như là có người thực sự ăn chúng rồi vậy.

Lão K bảo bọn họ tránh đi, càng xa càng tốt, lỡ chút nữa đàm phán bất thành, đánh nhau thì đỡ bị thương.

Nói xong, anh ấy dẫn tôi đi vào trong miếu, bảo tôi mau chóng đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, ngôi miếu nhỏ lại càng thêm âm trầm, chỉ có hai cây nến vẫn lập loè, ngọn lửa màu xanh lá yếu ớt bập bùng, một cơn gió lạnh thổi vèo qua, khiến cả người tôi nổi hết cả da gà da vịt.

Lão K nhìn quanh một lượt, sau đó đứng lại bên cạnh bàn thờ, cầm cái chén đồng dùng sức gõ gõ, gọi: “Xuất hiện đi!”

Trong miếu hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kì thanh âm nào, tôi thấy hơi buồn cười, nghĩ lão K nhập vai thật đấy, không biết còn tưởng anh ấy là Đại Tiên thật ấy chứ!

Không ngờ rằng, lão K lại cúi người xuống, cao giọng hướng về phía bàn thờ, nói: “Là cậu sao? Hùng Quang để chúng tôi tới giúp cậu.”

Câu này giống y hệt câu mà đêm qua anh ấy nói với con quái vật trong bóng tối*, khiến tôi cũng có chút buồn cười, anh ấy đang lừa ai vậy?

(Ba từ “cậu, cô, nó” - 他,她,它 trong tiếng Trung hoàn toàn đồng âm)

Không ngờ rằng, anh ấy vừa nói xong, dưới bàn thờ đột nhiên truyền đến tiếng lạch cạch, tôi giật mình, nhảy cả lên, lẽ nào dưới này lại có quỷ núi thật?!

Lão K lại bình tĩnh đứng yên ở đó, nhíu mày nói: “Tiểu Lục, đừng có đại kinh tiểu quái như thế, giống như một đứa trẻ chưa trải sự đời vậy!”

Tôi run run: “Nhưng mà… Ở dưới này, dưới này…”

Lão K gật gật đầu: “Đúng vậy, đó chính là quỷ núi!”

Không ngờ ở đây lại có quỷ núi thật luôn, tôi chấn động, vội vàng tìm vũ khí, lại nghe thấy xẹt một cái, bàn thờ rất nhanh bị kéo ra từ phía dưới, có một người chui ra, nói với chúng tôi: “Tôi chính là quỷ núi, các người đừng làm khó Hùng Quang!”

Đó là một thanh niên trẻ tuổi, chắc hẳn là trốn ở trong hang dưới bàn thờ, mặc dù trèo từ phía dưới lên, người dính không ít bụi đất, nhưng trên mặt cậu ta lại không có chút nào gọi là chật vật, ánh mắt kiên định, làn da ngăm đen, đường nét trên mặt rất rõ ràng, vừa nhìn đã biết là một người tính cách kiên cường.

Lão K lãnh đạm nói: “Tôi nghĩ, đêm qua chắc hẳn chúng ta đã gặp nhau rồi.”

Người nọ khiêu khích nhìn lão K: “Không sai, đêm qua đích xác là tôi, các người tính sao?”

Lão K bật cười: “Cậu không phải người xấu, đêm qua cũng đã giúp tôi một lần, bằng không tôi đã phải áy náy cả đời rồi. Có qua có lại, tôi cũng muốn giúp các cậu một lần.”

Cậu ta có hơi kinh ngạc: “Giúp tôi? Sao lại phải giúp tôi?”

Lão K chỉnh sửa một chút: “Không phải giúp cậu, mà là giúp các cậu. Cậu hẳn phải còn có thêm một đồng bạn nữa đi, bảo cô ấy xuất hiện đi.”

Cậu ta hơi do dự, quay đầu hướng về phía ban thờ nói một câu tiếng Thổ mà chúng tôi nghe không hiểu, rất nhanh, có một cô gái chui từ phía dưới lên, tôi ngạc nhiên phát hiện cô ấy lại chính là cô gái lạnh lùng mà chúng tôi gặp ở cửa thôn.

Lần này, cô ấy đã không còn dáng vẻ lúc trước nữa, mà nắm chặt tay của cậu trai kia, dựa sát vào cậu ta, cảnh giác nhìn chúng tôi.

Lão K gật đầu chào hỏi, nói: “Xin chào, lão K, thám tử.”

Hai người kia sững sờ, sau đó cũng trả lời một câu “Xin chào”, cậu trai nói thêm: “Vu Tụng, sinh viên, tại Đại học Quảng Tây.”

Tôi không nói gì, chỉ đứng im lặng quan sát. Hai người họ nghe nói lão K là thám tử, rõ ràng đã thả lỏng cảnh giác, không khí cuối cùng cũng hoà hoãn xuống.

Lão K gật gật đầu: “Hùng Quang là bạn học Đại học của cậu đi.”

Vu Tụng cũng gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy là bạn thân nhất của tôi.”

“Cậu ấy đúng là đối xử với cậu rất tốt”, lão K lại hỏi, “Vậy chuyện quỷ núi ăn người là thế nào?”

Vu Tụng cười đáp: “Là Hùng Quang nghĩ ra đấy. Cậu ấy nói ở đây từ xưa đã có truyền thuyết về quỷ núi, thế nên chúng tôi g.iết mấy con lợn rừng, l.ột da, c.hém n.át, bên ngoài thả mấy bộ quần áo du khách bỏ đi, thế là thành chuyện quỷ núi g.iết người m.áu me kinh dị rồi.”

Lão K cười ha hả, nói: “Nếu đã không có làm thương tổn bất cứ ai, vậy thì dễ nói rồi. Đúng rồi, tôi nghĩ, vị nữ sĩ xinh đẹp này nhất định là bạn gái của cậu đi, tại sao cô ấy lại phải gả đến nơi này vậy?”