Shangri-La

Chương 30



Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Chương 30:

"Vì sao con phải áy náy? Mẹ cảm thấy lỗi là do con đúng không, là con hại chết anh Tưởng An đúng không, mẹ luôn cảm thấy như vậy."

***

Tết nguyên đán gần như là ngày lễ mà Tưởng Dung ghét nhất. Mẹ cậu kết hôn hai lần, lại ly hôn hai lần, từ lâu đã không còn qua lại với thân thích bên ngoại, họ hàng bên nhà chồng cũ thì càng không lui tới, giao thừa hàng năm ba mẹ con cùng ăn một bữa cơm, sau đó ngốc trong nhà đến tận mùng tám Cố Thanh đi làm thì Tưởng Dung mới có thể đi chơi.

Nói là đi chơi cùng lắm chỉ là đi dạo trên đường một chút, bởi vì nhà bạn bè nào cũng có anh em họ hàng tới chúc tết, không tiện quấy rầy.

Năm nay cũng không ngoại lệ. Cố Thanh làm một bàn đồ ăn ngon từ sớm, mở TV lên, tiếng âm nhạc rộn rã vui tươi tràn ngập căn nhà. Cố Đan Đan vừa mới khỏi ốm ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn, chân ngắn đung đa đung đưa, muốn vươn tay cầm một cái cánh gà, bị Cố Thanh gõ đũa vào tay, bấy giờ mới dùng đũa của mình.

Tưởng Dung yên lặng nghe Cố Thanh và Cố Đan Đan nói chuyện câu được câu chăng, ăn xong cơm, nghĩ xem mấy ngày này có thể chuồn đi tìm Viên Việt hay không.

Cố Thanh ăn xong nhanh, đi vào bếp, không biết làm gì, sau đó lại lặng lẽ đi vào phòng ngủ.

Khi Tưởng Dung đẩy cửa phòng của Cố Thanh ra, nhìn thấy Cố Thanh đang rơi lệ nhìn một tấm ảnh. Trên tấm ảnh là hai cậu bé giống nhau như đúc, tay nắm tay nhìn vào ống kính, cười xán lạn. Trước ảnh chụp còn để một cái đĩa nhỏ, trên đó để mấy miếng sườn xào chua ngọt, và một đôi đũa.

Cố Thanh phát hiện Tưởng Dung đứng cạnh cửa, "bộp" một tiếng úp ảnh xuống mặt bàn, lau nước mắt đứng dậy, tỏ vẻ thoải mái nói: "Dung Dung, ăn xong rồi à con?"

Tưởng Dung vẫn trầm mặc. Cố Thanh vội đi qua ôm lấy vai cậu, đưa cậu ra ngoài: "Đi uống thêm chút canh đi."

Tưởng Dung đứng bất động tại chỗ, cậu nói: "Vì sao năm nào mẹ cũng phải lén lút nhớ đến anh của con, tưởng nhớ một cách đường hoàng không được sao?"

Thoáng chốc Cố Thanh luống cuống tay chân, nói: "Không, không phải thế, mẹ sợ..."

"Sợ con áy náy? Sợ con khổ sở?" Ngữ khí của Tưởng Dung gần như là lạnh lùng, "Vì sao con phải áy náy? Mẹ cảm thấy lỗi là do con đúng không, là con hại chết anh Tưởng An đúng không, mẹ luôn cảm thấy như vậy."

"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Cố Thanh nghiêm mặt, nhíu mày quát lớn một tiếng, sau đó lại mềm giọng xuống, cẩn thận dè dặt nói, "Đừng tức giận nữa, đi ăn canh nào."

Trong lòng Tưởng Dung cáu kỉnh vô cùng, gần như là muốn quậy tanh bành một trận, nhưng cảm giác như đối phương không chịu tiếp chiêu một cách trực tiếp, cậu đã nghẹn hơn mười năm nay.

"Vì sao mẹ luôn đối xử thận trọng như thế với con. Con đi học muộn mẹ mặc kệ, uốn tóc nhuộm tóc cũng mặc kệ, con ở đâu mẹ cũng mặc kệ, thi được bao nhiêu điểm cũng khen ngợi hết."

Cố Đan Đan chạy từ phòng ăn tới, ôm lấy chân Cố Thanh. Cố Thanh bế cậu bé lên, rũ mắt không nhìn Tưởng Dung, nhỏ giọng nói: "Không nói nữa, không nói nữa, cơm còn chưa ăn xong đâu."

Luôn là như vậy.

"Đêm nay con qua nhà Vu Tiểu Lân ở."

Tưởng Dung bỏ lại một câu, mặc áo khoác vào rồi ra cửa. Dĩ nhiên là không phải đi thật, ai lại không có mắt đi quấy rầy gia đình nhà người khác đoàn viên bao giờ. Cậu vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Vu Tiểu Lân, nhờ cô nhóc gọi điện thoại cho Cố Thanh bảo là cậu sang chơi.

Cậu đi dọc theo bờ sông, bị gió lạnh thổi đến rụt cả vai.

Sắc trời đã tối, trên đường gần như không có ai. Từng tòa nhà sáng đèn lên, người người nhà nhà quây quần bên nhau. Cậu lấy điện thoại ra, nghĩ nghĩ lại bỏ vào túi quần, định âm thầm chạy tới chỗ Viên Việt, dọa anh bất ngờ. Ai ngờ Tưởng Dung hứng gió lạnh đi đến nhà Viên Việt, bên trong tối đen, cậu lấy chìa khóa ra mở cổng, xe motor không để ở nhà, trong nhà cũng tối đen như mực.

"Đi đâu rồi ta."

Tưởng Dung lầu bầu rồi lại khóa cổng lại, gọi điện cho Viên Việt, tắt máy. Cậu đành phải đi bộ đến Bạch Tháp. Phố bar lại càng vắng vẻ, gần như quán bar nào cũng treo bảng tạm ngừng kinh doanh, 30 Tết rồi, tất cả mọi người đều về nhà ăn tết. Tưởng Dung phà ra một luồng khói rắng, sau đó lấy tay lau lau, dán vào cửa kính của Bạch Tháp để nhìn vào, bên trong cũng tối om không có một ai.

Đi đâu rồi, không phải là đi lêu lổng rồi chứ.

Tưởng Dung hầm hừ đá đá hòn đá trên mặt đất.

Cậu lại chạy về nhà Viên Việt, vừa hay trông thấy Viên Việt đẩy xe vào trong sân, anh hứng gió đến nỗi tai và mũi đỏ bừng, nhìn rất lạnh.

Viên Việt nhìn thấy Tưởng Dung, bước chân khựng lại, rồi sau đó mới đẩy xe tiếp.

Tưởng Dung đi theo, rút bàn tay đút trong túi ấm áp ra, đặt lên vành tai lạnh ngắt của Viên Việt đang cúi người khóa xe, tức giận hỏi: "Anh đi chỗ nào vậy, lạnh như thế này."

Viên Việt khóa xe cẩn thận, kéo tay Tưởng Dung xuống, dắt cậu vào nhà.

Trong nhà tối như mực lạnh căm căm, gần như là không mở máy sưởi, chứng tỏ Viên Việt không ăn cơm chiều ở nhà. Tưởng Dung ngồi xuống ghế sô pha, thấy Viên Việt mở điều hòa lên cho ấm, rồi mở tủ lạnh lấy sữa bò ra hâm nóng cho cậu uống.

Tưởng Dung yên lặng nhìn anh, nhận cốc sữa bò nóng hổi ủ trong tay, nhìn Viên Việt bận trước bận sau rửa nồi vừa dùng, nói ra lời đã suy tính kỹ: "Anh tới nhà em đợi em đúng không?"

"Ừ." Viên Việt lên tiếng đáp.

Tưởng Dung uống một ngụm sữa bò, trên môi dính một vòng sữa trắng, thỏa mãn mà thở dài một hơi, cậu nói: "Sao không gọi điện thoại cho em chứ. À! Điện thoại hết pin đúng không?"

"Ừ."

"Anh định đưa em đi đâu chơi à." Tưởng Dung uống một hớp hết nửa cốc sữa bò, nấc cục một cái, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, "Không đúng, nếu anh muốn dẫn em đi chơi thì sẽ không đi xe máy, lạnh thế này. Với lại anh cũng không mang theo mũ bảo hiểm của em."

"..."

"Ầy," Tưởng Dung cau mày nói, "Đừng bảo là anh chỉ muốn gặp em một lần rồi về nhé, điện thoại hết pin nên cứ chờ như thế?"

Viên Việt buông nồi sữa đã rửa sạch sẽ xuống, đi tới, thở dài: "Sao em nhiều lời vậy Tưởng Dung."

"Ầy, là anh quá ngốc thì có," Tưởng Dung hỏi tiếp, "Tối nay anh ăn gì, quán xá có mở bán đâu."

"... McDonald."

"Ầy."

Tưởng Dung lại thở một hơi dài thật dài, treo một vòng sữa quanh mép, dùng ánh mắt thương hại nhìn Viên Việt. Gân xanh trên trán Viên Việt nảy lên, anh sải bước đi tới, đặt tay lên vai Tưởng Dung, cúi người xuống hôn, liếm sạch vết sữa trên môi cậu.

"Ưm... chờ đã..."

Tưởng Dung đẩy Viên Việt ra, cầm cốc sữa bò lên uống hết sạch chỗ còn lại, đặt cốc lên bàn trà, sau đó túm lấy cổ áo Viên Việt để anh cúi xuống lần nữa, lại hôn nhau. Đầu lưỡi của hai người dây dưa tới lui, không kịch liệt, nhưng rất triền miên, môi lưỡi quấn quýt, thỉnh thoảng răng va chạm nhẹ vào nhau, toàn là mùi sữa thơm.

Tưởng Dung đứng dậy, ôm cổ Viên Việt, nhỏ giọng nói: "Đêm nay em không về nhà đâu."

Hai người lại dính tới hôn nhau, kịch liệt vô cùng, Tưởng Dung cảm thấy Viên Việt như muốn ăn thịt người đến nơi, đầu lưỡi anh liều mạng đâm vào trong miệng mình, tay ôm chặt lưng, túm lấy một bên mông cách lớp quần, đè về phía anh. Tưởng Dung bị Viên Việt xách theo, vừa hôn vừa lảo đảo đi lên lầu, mấy lần suýt chút nữa dẫm lên chân nhau ngã sấp xuống, cuối cùng thì thành công đổ xuống giường.

Tưởng Dung đè trên người Viên Việt, thở dốc, cậu thấy anh không chút gợn sóng, trên môi chỉ có ánh nước, hai bàn tay to vẫn hăng say nhào nặn mông cậu, xoa bóp đến độ cậu run cả chân, tức giận bất bình: "Lượng hô hấp của anh nhiều dữ vậy!"

Viên Việt lại dùng một nụ hôn kịch liệt hơn nữa để đáp lời cậu.

Đến lúc Tưởng Dung thở lại bình thường được, cậu thề nhất định phải lật ngược một ván, cậu chống vào lồng ngực Viên Việt ngồi thẳng dậy, trượt thẳng xuống dưới rồi cởi quần Viên Việt ra, thấy dương v*t của anh đã cương cứng, hình dáng của nó bị quần lót bao bọc.

Cậu nhớ lại mấy bộ phim người lớn mình từng xem, duỗi đầu lưỡi đỏ hồng mềm mại ra, khẽ khàng liếm liếm bên ngoài quần lót, nhấc mắt lên, nhìn về phía Viên Việt đang chăm chăm dõi theo cậu, hé miệng cười lộ ra lúm đồng tiền.

"Thế nào anh?"

Hết chương 30.