Ship Bạn Trai Xuống Âm Phủ

Chương 4



19.

Cảm xúc lấn át lý trí, và ham muốn trỗi dậy.

Lần mới xuống đây, tôi ở nhà khách Dẫn Độ, phòng bên cạnh có một cặp quỷ một nam một nữ đập giường mỗi ngày, lúc đó tôi mới nhận ra rằng ma cũng có thể làm tình.

Sau đó, Quan Ý và tôi ngủ chung một chiếc gối, dưới chăn, hai tay tôi ôm lấy eo anh ấy.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve cơ bụng của anh ấy, như ngậm một ngụm mật ong trong cổ họng: “Nếu anh thật sự không muốn lên đó thì có thể ở lại. Em rất cần một người chồng.”

Trông anh ấy có vẻ ốm yếu nhưng không ngờ đến là anh ấy lại làm nó rất tốt, chỉ mất một giờ đồng hồ mà thái độ của tôi đã thay đổi 180 độ.

Quan Ý im lặng một lúc rồi hỏi tôi: “Em ở đây lâu như vậy, không muốn đầu thai sao?”

“Không phải là em không muốn, em chết một cách thảm hại. Ôi, em chết ở đâu cũng không biết, cũng không có người đến nhận xác, nếu anh ở hoàn cảnh của em, anh sẽ giống như một hồn ma cô đơn. May mắn ông nội là nhà ngoại cảm và đã bảo bố mẹ đốt đủ tiền giấy cho em nên em mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp ở dưới đây”.

Tôi nói với anh ấy: “một con ma đã mất xương cốt không thể đầu thai được. Cho nên anh tốt hơn em rất nhiều, nhưng anh vẫn không muốn sống, thực sự không biết anh nghĩ gì.”

Sau khi lảm nhảm nhiều, tôi ngước lên nhìn xem tại sao anh ấy không nói gì, thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm và đen tối của anh.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, tâm trạng của tôi bỗng trở nên kỳ lạ.

Đột nhiên tôi cảm thấy đôi mắt này trông quen quen, hình như tôi đã từng gặp ở đâu rồi.

Và nó vẫn còn trong một ký ức đặc biệt đáng sợ và đen tối.

20.

Tôi khó hiểu hỏi Quan Ý: “Chúng ta trước kia từng gặp nhau chưa?”

Đôi mắt của Quan Ý hơi chuyển động, như muốn nói điều gì đó với tôi.

Đáng tiếc, cái hũ nút này thật sự khó để mở miệng.

Mí mắt tôi buồn ngủ co giật lên xuống, tôi ngáp một cái, dụi mặt vào cổ anh, giây tiếp theo liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngủ đến nửa đêm, tôi có cảm giác lạ lùng như đang ngâm mình trong một vũng nước hôi hám, có những con rắn độc lạnh buốt chạy quanh người, nuốt chửng tôi.

Tôi quay sang chạm vào chạm vào một bên, giống cái ôm ấm áp mà Quan Ý ôm tôi, cơ thể cũng bắt đầu lạnh buốt.

Tôi bàng hoàng ngồi dậy và nhấc chăn lên.

Máu ướt đã thấm đẫm tấm nệm và nó biến thành một chiếc giường đầy máu bên dưới chúng tôi.

Mẹ kiếp, Quan Ý mê sảng 2 lần, lại hộc máu ra giường của tôi!

21.

“Tôi đã sớm nói với cô người đàn ông này của cô còn chưa đến cuối đời, cô không chịu nghe, như vậy sẽ kéo hắn vào chỗ chết”. Bác sĩ cũng đau đầu.

“Khi một người chưa chết đi xuống dưới này, người đó vẫn còn lưu lại máu của người sống, ở lại đây thêm một ngày nữa, máu của anh ta sẽ cạn kiệt trong một ngày, đồng thời, tình hình phía trên sẽ trở nên tồi tệ hơn, Cuối cùng, anh ta sẽ sống dở chết dở và trở thành một kẻ bị gạt ra ngoài lề xã hội, không thể dung thứ ở cả trần gian lẫn địa phủ, một kẻ bị gạt ra ngoài lề xã hội, không thể dung thứ, cô có muốn nhìn thấy hắn như thế không?”

Tôi không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến thế, tôi sợ hãi đến mức không thể nói được trong một thời gian dài.

Bác sĩ cho rằng sự việc quá quan trọng nên có thể nhắm mắt làm ngơ như lần trước nên ngay lập tức báo lên lãnh đạo của chúng tôi.

Âm phủ có một trật tự tương tự như trên mặt đất, có hệ thống phân cấp và có các quy tắc, quy định.

Rất nhanh, một số quản lý đã đến.

Họ sắp đưa Quan Ý trở lại thế giới con người.

Tôi nhìn Quan Ý đang bất tỉnh.

Vào lúc này tôi không hiểu, tại sao chỉ mới quen anh ấy được hai ngày, khi phải đối mặt với sự chia ly một lần nữa, lòng tôi lại càng miễn cưỡng hơn lần trước.

22.

Quan Ý đi rồi.

Hy vọng anh ấy sớm tỉnh dậy và không làm lại việc ngu ngốc này nữa.

Còn tôi, tôi chỉ muốn qua đêm với một hồn ma quyến rũ và sẽ quên đi khi thức dậy là tốt rồi.

Mỗi ngày bố mẹ tôi vẫn đốt tiền giấy và đủ thứ đồ ăn ngon cho tôi như thường lệ, nhiều khi tôi lo lắng nếu đốt nhiều quá sẽ gây ra lạm phát ở đây.

Vài ngày sau, Triệu Chí Quốc lại bảo tôi đến ga Bến Niêu để nhận chuyển phát nhanh.

Tôi thấy dạo gần đây anh ấy ngày càng lười biếng, không muốn phát những kiện hàng lớn mà tôi phải đích thân đến lấy.

Khi tôi đến bưu cục, dì Trang nói rằng gói hàng hôm nay rất lớn và nơi giao hàng không còn là địa chỉ cũ của bố mẹ tôi nữa, dì yêu cầu tôi mở ra xem trước.

Tôi bối rối và mở nó ngay tại chỗ.

Khi đồ vật bên trong lộ ra, một đám ma quỷ trong ngoài quán trọ đều ồ lên kinh ngạc.

Tôi cũng bị sốc, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều quà như vậy, khiến tôi mở rộng tầm mắt.

Hàng nghìn cái túi Hermès, bánh macaron đủ màu sắc, trang sức xà cừ phiên bản giới hạn của Van Cleef & Arpels, một bộ hoàn chỉnh, váy đẹp dài, ngắn, dày và mỏng, gửi đến hơn chục cái.

Đồ ăn cũng không thiếu.

Có chiếc Hermès Black Swan trong số những chiếc bánh ngọt, một chiếc nhung đỏ, một chiếc sô-cô-la và một chiếc kem mềm, tôi có ba chiếc.

Tôi lấy một tấm thiệp ra khỏi một bó hoa mẫu đơn lớn màu hồng.

Trên đó có dòng chữ được viết bằng móc sắt và bạc:

"Hình như anh vẫn chưa nói với em, em rất đẹp."

Ký tên – Quan Ý.

Anh ấy đã tỉnh rồi.

23.

Một nhóm lớn ma tụ tập xung quanh và bắt đầu gây ra tiếng động.

"Wow! Cũng vô nhân đạo quá đi, ở đây có quá nhiều thứ đáng giá một căn nhà a!"

"Tiểu Khúc, nghe nói chú rể của em đã về rồi? Anh ấy đối với em thật tốt, lên trần gian rồi mà vẫn nhớ em."

"Đúng vậy, không ai trong chúng ta có được một chút may mắn đó!"

Nhưng tôi không thể cao hứng lên được.

Tôi mượn dì Trang một chiếc xe đẩy và chở những thứ này về nhà.

Tôi không hiểu sự trầm cảm đột ngột này là do cảm giác khoảng cách hay do nguyên nhân nào khác.

Bởi vì anh ấy đã quay trở lại, còn tôi, sẽ ở dưới âm phủ này mãi mãi.

Tôi nghe thấy một giọng nói đang gọi tôi, tôi quay đầu lại.

Một nữ ma vừa mới gặp ở bưu cục chạy tới, cô ấy mím môi do dự: "Chị, vừa rồi không tiện nói với chị, về chú rể mới của chị..."

Khi tôi nghe nói đó là một vấn đề đáng quan tâm, tôi lập tức đứng dậy và nói: "Cái gì?"

Ma nữ thần bí tiếp tục nói: "Khi còn sống tôi đã biết anh ta. Anh ta là hôn phu của một người bạn học của chị tôi. Nghe nói họ đã đính hôn từ rất sớm... Chị ơi, chị có phải đã bị lừa?"