Ship CP Showbiz Rồi Hot Hòn Họt

Chương 2



Chuyển ngữ: Mic

Sau khi cúp điện thoại, Tiết Lam từ trên sofa bật dậy, bỏ hết di động ipad v..v.. qua một bên, xoay người chạy vào phòng ngủ thu dọn hành lý.

Cô phải vào đoàn phim ship cp ở cự ly gần, đó chính là OTP nam nam của cô đó, còn có một cái tên cp vô cùng khí phách oách xà lách – THỊNH THỜI THIÊN HẠ!

Thịnh là idol đỉnh lưu Thịnh Lâm đang nổi trong showbiz, Thời là chỉ ảnh đế trẻ tuối nhất Hoa ngữ – Thời Chí.

Mà nguồn gốc của cp này khá là thần kỳ. Hai người trước đó cũng chưa từng hợp tác với nhau, chỉ bởi vì một tấm ảnh ở lễ trao giải liền mở ra một màn gió tanh mưa máu trong giới cp.

Về sau fan càng thể hiện bảy mươi hai phép thần thông, sôi nổi nhộn nhịp tự mình p* ảnh, cắt ghép từ các ảnh chụp hay video trước đó của họ thành clip, sản xuất vô số cơm chó.

*Photoshop

Còn chưa kể chính là khí chất hết sức đặc biệt và ngoại hình không cách nào soi mói của hai người này, thật sự là càng ship càng high, mà fan trong siêu thoại cp Thịnh Thời Thiên Hạ càng lúc càng trở nên lớn mạnh, mấy tháng liền vẫn giữ vững ngôi vị đầu bảng siêu thoại!

Thấy chưa, tư bản nhạy bén đánh hơi được cơ hội kiếm tiền, “ghép bàn” để hai người có cơ hội hợp tác, cũng chính là đoàn phim “Trầm phù” mà Tiết Lam định tham gia, một phim truyền hình đại chế tác lấy đề tài điều tra trinh thám.

Nhưng ai có thể ngờ được idol đỉnh lưu đang nổi Thịnh Lâm vậy mà lại chính là em trai song sinh của chính chủ. Lần này mẹ của chính chủ gọi điện tới, nói bà lo con trai bị bẻ.cong, muốn chị gái cô đây vào đoàn phim diễn một vai nhỏ, tiện thể làm gián điệp!

Phản ứng đầu tiên của Tiết Lam chính là, còn có chuyện tốt thế hở? Đương nhiên cô không thèm nghĩ liền đồng ý cái rụp!

Về phần vai diễn gì gì đó, Tiết Lam hoàn toàn không hề để tâm, chỉ cần có thể ship cp thì diễn cái chi cũng được, cho dù bảo cô đóng vai xác chết cũng ok tuốt.

Sáng sớm hôm sau, Cao Thông mặt mày kích động gõ cửa nhà Tiết Lam.

“Lam Lam, em làm cách nào mà quen người của đoàn phim “Trầm phù” vậy, đó là tác phẩm lớn với đông đảo diễn viên đấy, còn có hai người Thời Chí với Thịnh Lâm tọa trấn, bộ phim này chắc chắn sẽ hot. Em không biết có bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán cũng muốn tham gia phim này, vai người qua đường cũng chịu nữa á.”

Thấy dáng vẻ Cao Thông như vậy liền biết người trong đoàn phim “Trầm phù” chắc chắn đã liên hệ với anh rồi. Hôm qua cô cúp điện thoại xong thì gọi báo cho Cao Thông, nhưng anh ta dù thế nào cũng không chịu tin, nhìn phản ứng bây giờ coi, hầy, cũng chẳng cần nói nữa, thể hiện hết lên mặt kia kìa.

“Còn nữa, mấy ngày trước anh nghe nói quản lý của Lâm Viện nhờ vào rất nhiều quan hệ, muốn cho cô ta vào đoàn đóng một vai nhỏ nhưng cuối cùng cũng không được. Anh có thể tưởng tượng được cảnh nếu cô ta biết em vào đoàn thì sắc mặt kia đặc sắc cỡ nào rồi á!”

Tiết Lam nhịn dữ lắm mới không nhìn vẻ mặt “tiểu nhân đắc chí” của Cao Thông, chẳng qua nghĩ sơ cũng có thể thông cảm cho anh ấy.

Lâm Viện và Tiết Lam vào công ty cùng một lúc, vị trí trong showbiz càng tương tự nhau, cho nên về mặt tài nguyên, hai người trước giờ vẫn luôn ganh đua dữ dội, quản lý của cả hai lại càng âm thầm đọ sức. Đáng tiếc Tiết Lam danh tiếng càng lúc càng tệ, đã một thời gian rất dài đều bị đối phương đè bẹp.

Lần này khó khăn lắm mới tìm được cơ hội trở mình, Cao Thông sao có thể không nở mày nở mặt một phen.

Không biết nghĩ đến chuyện gì, Cao Thông bỗng nhiên có chút khó xử nhìn về phía Tiết Lam –

“Lam Lam, lần này sau khi vào đoàn phim nhất định phải cách Thời Chí với Thịnh Lâm xa một chút. Bọn họ ai cũng là đỉnh lưu trong showbiz, một là ảnh đế mới xuất hiện, fan không dễ chọc, chớ nói chi tới còn có cp fan của bọn họ, căn bản là chọc không nổi.”

“Cho nên nha, muốn có bất kỳ kề cận tạo scandal* gì với họ ăn chắc là tự tìm đường chết, chúng ta yên ổn lộ mặt trong phim này, ké chút fame thôi được không?”

*Nguyên văn: xào nhiệt

Tiết Lam sửng sốt, nhưng rồi lập tức hiểu được nỗi lo của Cao Thông từ đâu mà tới.

Quyển tiểu thuyết mà cô xuyên vào tên là “Tinh đồ sáng lạn”, kể về nữ chính một đường thuận lợi thăng tiến trong giới giải trí.

Mà chính chủ là một nữ phụ qua đường Giáp, thực ra là tuyến trái ngược với nữ chính. Hai người có xuất phát điểm tương đương, đều là được tìm kiếm tài năng phát hiện, sau khi diễn một vai nhỏ thì bước chân vào giới.

Nhưng điểm khác nhau chính là sau khi vào showbiz, nữ chính một lòng chỉ có sự nghiệp, nhưng chính chủ lại là não yêu đương. Trong lúc nữ chính cần cù chăm chỉ, nghiêm túc đóng phim thì chính chủ lại đụng thúng chạm nia bốn phía, đeo người này dính người kia, thế nên kết cục của hai người như thế nào, đương nhiên vừa xem liền hiểu.

Tiết Lam không chút do dự đồng ý ngay. Cô cũng không phải chính chủ, xào làm đếch gì. Cô phải đi ship cp, làm gì rảnh rỗi mà chiên chiên xào xào.

Lại nói, hai người này trong mắt Tiết Lam, một là em trai cô, một là em dâu cô, cô cảm thấy cho dù chính chủ vẫn còn ở đây thì đoán chừng cũng sẽ không xuống tay đâu.

Có điều việc Thịnh Lâm là em trai Tiết Lam, Cao Thông không hề hay biết. Không chỉ mỗi Cao Thông không biết mà e là ngoại trừ người nhà bọn họ ra thì không có mấy người biết việc này.

Chuyện này kể ra thì dài, Tiết Lam cũng lười giải thích với Cao Thông, theo cô thấy cũng không cần thiết.

Cao Thông thấy Tiết Lam vậy mà lại dễ nói chuyện như thế thì phấn khởi vô cùng. Trước đây anh ta cũng từng khuyên thử nhưng có lần nào không phải Tiết Lam khăng khăng làm theo ý mình. Nói thật, nếu không phải còn chưa trả hết tiền nhà thì một nghệ sĩ khiến người ta không bớt lo như thế, anh thật sự không muốn dẫn dắt dù chỉ một ngày.

“Anh đã gọi điện báo cho công ty rồi, hai ngày nữa lúc em vào đoàn, Trương Giai sẽ qua đó tiếp tục đi theo em.”

Trương Giai chính là trợ lý nhỏ thích ship cp kia của chính chủ, mấy ngày trước bị công ty điều đi phụ trách nghệ sĩ khác. Cao Thông sớm đã báo với công ty Tiết Lam sắp vào đoàn phim “Trầm phù”, tiện thể nhắc tới việc cho trợ lý quay lại, phía công ty cũng đồng ý.

“Phải qua hai ngày nữa mới có thể vào đoàn sao? Em muốn hôm nay qua đó, sớm được chút nào thì cũng có thể mau chóng thích ứng được chút đó.” Tiết Lam gấp gáp vô cùng, hành lý của cô cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Cao Thông sửng sốt, “Nhưng chúng ta vẫn chưa ký hợp đồng với phía sản xuất mà?”

“Không sao, anh ở lại ký đi.” Tiết Lam cười tủm tỉm nói.

Cao Thông: “Chuyện này, hai ngày tới Trương Giai còn có công việc khác…”

Tiết Lam: “Em tự mình qua đó được mà, không cần ai đi cùng đâu, em cũng đâu phải không thể tự lo cho mình.”

Nói rồi Tiết Lam đột nhiên đập bàn một cái, dứt khoát nói: “Được rồi, anh mau đặt vé máy bay cho em đi, càng sớm càng tốt, nhanh chốt vậy đi.”

Cao Thông: “……..”

Cái quái gì là nhanh chốt vậy đi?

Tiết Lam không cho anh ta cơ hội phản bác, vội thúc giục anh đặt vé cho cô. Cao Thông rốt cuộc vẫn không an tâm, chở cô ra tận sân bay, nhìn cô lên máy bay rồi mới rời đi.

Sau khi xuống máy bay, một đường đi thẳng tới khách sạn của đoàn phim, dừng ở bãi đậu xe.

Tiết Lam xuyên qua cửa sổ xe từ xa nhìn thấy một dáng người cao gầy, đeo khẩu trang, đội nón, vũ trang đầy đủ từ trên xuống dưới từ trong thang máy bước ra.

“Thịnh Lâm, chị ở đây này.” Tiết Lam vẫy tay nhỏ giọng gọi.

Hai tay Thịnh Lâm đút túi, mặt bí xị đi qua: “Gọi lớn tiếng thế làm gì, sợ paparazi không nhận ra tôi à.”

Tiết Lam ở bên cạnh chính chủ nhiều năm như vậy, cũng coi như theo dõi thằng nhóc thúi Thịnh Lâm này trưởng thành, đương nhiên biết tính cách khó ưa của cậu ta nên cũng lười so đo.

“Đừng nói nhảm, mau trả tiền xe đi, bác tài còn đang chờ đó.”

Máy bay bị trễ, ra khỏi sân bay Tiết Lam ngại làm phiền nên không tìm Cao Thông, tự mình lên mạng đặt xe.

Nhưng ai biết được lúc tới nơi, định trả tiền mới phát hiện trong thẻ vậy mà chỉ còn có 2.8 tệ, thật sự suýt nữa khiến cô bật khóc, cho nên cô chỉ có thể gọi điện cho Thịnh Lâm, bảo cậu xuống trả tiền xe.

Có điều suy nghĩ cũng có thể hiểu được, thời gian trước chính chủ vừa mới đền một khoản lớn tiền vi phạm hợp đồng, không có tiền cũng là chuyện bình thường.

Kể ra thì lại ứa nước mắt. Theo Tiết Lam thấy đây cũng là một trong những điều kỳ lạ về chính chủ, mỗi lần sau khi kiếm được một khoản thì sau đó chắc chắn sẽ phải bồi thường một khoản lớn hơn, đúng là là một lời khó nói hết.

Sau khi thanh toán tiền xe, bác tài nghênh ngang lái xe rời đi, chỉ còn lại Tiết Lam, Thịnh Lâm cùng với hai hành lý siêu bự.

Tiết Lam nghiêm túc đánh giá cậu em cô được hời này. Không thể không thừa nhận, thằng nhóc thúi mặc dù hơi kiêu ngạo nhưng gương mặt oval này, vóc người này, khí chất này quả thực xứng với danh hiệu idol đỉnh lưu trong giới giải trí.

Thịnh Lâm nhíu mày nhận lấy cái túi to trong tay Tiết Lam, tiện tay đặt lên trên vali, sau đó một tay vừa đẩy vừa hầm hừ: “Nè, ngây ra làm gì đấy, đi thôi. Thật không biết làm cái quỷ gì nữa, vậy mà ngay cả một trợ lý cũng không có.”

Tiết Lam chào hỏi bằng cái “bốp” sau lưng Thịnh Lâm, “Nè cái gì mà nè, không lớn không nhỏ, gọi chị.”

Thịnh Lâm nghệch ra, bỗng nhiên dừng bước, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Tiết Lam.

Tiết Lam cũng không chịu thua trừng mắt lại, “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng gặp mỹ nữ bao giờ à.”

Thịnh Lâm khinh bỉ “xì” một tiếng, dời mắt, “Lớn hơn tôi có ba phút!”

Cho nên, muốn cậu gọi cô là chị, NO DOOR!

Tiết Lâm không cần nghĩ cũng biết Thịnh Lâm đang nghĩ gì. Cậu ta từ nhỏ tới lớn đã không ít lần làm mình làm mẩy vì vụ ba phút đó. Thằng nhóc thúi này là điển hình của kiểu tính tình đại thiếu gia, nhưng chủ yếu cũng chỉ có miệng cứng chứ lòng thì mềm.

“Cho dù chỉ lớn hơn em một giây, đó cũng là bản lĩnh của chị, ai bảo em ở trong bụng mẹ đấu không lại chị, yếu đuối như thế còn có thể trách ai.” Tiết Lam lạnh lùng nói.

Thịnh Lâm nghẹn lời: “Còn không phải tôi nhường á.”

Tiết Lam “A” một tiếng: “Người không có bản lĩnh mới nói “nhường”.”

Thịnh Lâm bị chọc giận đến không thốt nên lời, tức anh ách nhấc chân dài đi đằng trước, hai vali bị cậu lôi đi vang lên tiếng kít kít.