Show Linh Dị Bùng Nổ

Chương 5



6.

Phần bình luận trực tiếp dừng lại vài giây, sau đó bình luận của giang cư mận điên cuồng hiện lên.

[Tui vừa rồi nhìn thấy cái gì dzẫy, đừng có nói là có quỷ thiệt nha!]

[Mị thấy tổ tiết mục đang cố làm ra vẻ huyền bí, mọi người vẫn phải tin tưởng khoa học.]

[Đột nhiên cảm thấy Bạch Sương Sương thật đẹp trai nha, cô nàng này không phải luôn giả heo ăn thịt hổ chứ.]

Ngay cả Trầm Hân Vi luôn kiêu ngạo cũng đột nhiên lộ ra ánh mắt loé sáng, nhìn chằm chằm tôi.

“Cô...... Cô không phải là Đại sư trừ quỷ trong truyền thuyết?”

Trái tim tôi đập bang bang không ngừng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh giảng giải.

“Ha ha ha, làm sao có thể, nếu tôi thật sự có tài năng kia, cần gì phải lăn lộn trong giới giải trí.”

Trong lòng lại điên cuồng chế giễu: [Thật ra là làm vẹo gì có quỷ để bắt, vật vả mưu sinh cũng không có cơm ăn, thân già tôi đây mới vào giới giải trí.]

“Tôi xem phim truyền hình người ta đều diễn như vậy, liền áp dụng thử một chút, không nghĩ tới thật sự có tác dụng.”

Lúc này Lâm Lang vẻ mặt khinh thường nhảy ra phản bác, hoàn toàn đã quên đi dáng vẻ nhóc con này hôn mê chật vật lúc nãy.

"Tôi đã nói chị ấy là mèo mù vớ cá rán thôi, chị Sương Sương là người nhát gan như vậy, làm sao có thể là Đại sư trừ quỷ đây?"

“Hơn nữa trên thế giới này căn bản không có quỷ, vừa rồi nhất định là e-kip doạ chúng ta thôi.”

Tôi khiêm tốn cười phụ họa: "Đúng đúng đúng, em nói cái gì cũng chuẩn hết.”

Có Lâm Lang ngắt lời, Trầm Hân Vi cùng Lương Gia Thành lúc này mới thu hồi ánh mắt nghi ngờ tôi.

7.

Không có những tiểu quỷ kia quấy rối, phát trực tiếp của show một lần nữa trở lại quỹ đạo bình thường.

Tôi tiếp tục sắm vai đồng đội heo yếu đuối vô lực, dựa vào trí tuệ của Lương Gia Thành, sự to gan của Trầm Hân Vi cùng với vận khí tốt của Lâm Lang, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được lối ra của toà cổ trạch trước khi bình minh.

Chân trước của tôi vừa bước ra khỏi cổ trạch, ống quần đột nhiên bị ai đó gắt gao túm lấy.

Tôi liều mạng xách quần lên, quay đầu nhìn xem là tên nhóc nào có mắt không tròng thế.

Lại nhìn thấy Lâm Lang ở cuối đội hình đang bị tiểu quỷ không đầu kia lôi lôi kéo kéo, tiểu quỷ kéo ống quần Lâm Lang, muốn đem nhóc này vĩnh viễn ở lại trong tòa cổ trạch.

Lâm Lang khóc đến nước mũi nước mắt tèm lem, nhìn thấy tôi y như nhìn thấy cứu tinh giáng trần: "Chị Sương Sương, chị ơi, quỷ... Thật sự có quỷ, mau cứu em với!"

Tôi dùng sức kéo ống quần trở về, cố ý nhòm trái nhòm phải một vòng, nở nụ cười.

"Nơi này làm gì có quỷ, hơn nữa, chính em cũng đã nói trên thế giới này căn bản không có quỷ sao, được rồi, Tiểu Lang, không cần diễn nữa, nhanh chóng đuổi theo sát đội ngũ đi."

Nghe tôi nói xong, Trầm Hân Vi và e-kip đều lầm tưởng Lâm Lang đang cố ý diễn trò, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm hắn.

Lâm Lang vẻ mặt tuyệt vọng, vì tiểu quỷ không đầu kia đã đem hắn càng kéo càng xa, kéo hắn sắp vượt ra khỏi tầm nhìn của chúng tôi.

Lâm Lang tràn đầy ý muốn sống, cố gắng vịn chặt khung cửa, vẻ mặt hối hận.

"Chị Sương Sương, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, em không nên ghen tị chọc ngoáy, ác ý công kích hãm hại chị, cầu xin chị đại nhân đại lượng, cứu em với!"

Nghe vậy, lúc này tôi mới dịch chuyển tức thời, một cước đá bay tên tiểu quỷ không đầu kia. Sau đó giống như xách gà con vậy, túm lấy Lâm Lang đang toàn thân xụi lơ ném ra ngoài cửa lớn.

Tôi cười cười châm chọc Lâm Lang: "Tiểu bối như em còn diễn đến nghiện ha, phải tin tưởng khoa học, không nên lan truyền mê tín dị đoan nha!"

Lâm Lang khuôn mặt tái xanh, nhìn tôi miễn cưỡng cười, đợi đến nơi khuất ống kính, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia ghen ghét.

Khu bình luận bên cạnh nổ tung.