Showbiz Phồn Hoa

Chương 106: Coi như vận may của cô rất tốt



"Cảm giác là do chị Khiết Khiết mang đến."

Hồ Thành Dương nói chuyện quay phim xong, bỗng nhiên do giọng nói: "Chị Khiết Khiết, gần đây chị có xem tin tức nóng ở trên Facebook không?"

"Xem rồi." Khiết Ninh vừa mang hoa tai, vừa hờ hững trả lời.

"Vậy chắc là chị biết chuyện Lưu Hoài Khang và Cố Thi Anh đã có con rồi chứ nhỉ? Có phải là chị với Lưu Hoài Khang đã tách ra rồi không?" Hồ Thành Dương mang theo gương mặt tràn đầy chờ đợi mà hỏi.

Động tác của Khiết Ninh dừng lại một chút, bỗng nhiên quay đầu nói: "Thành Dương, sẽ không phải là cậu đã tung tin tức Cố Thi Anh mang thai ra đó chứ?"

"..." Hồ Thành Dương trầm mặc không nói gì.

Khiết Ninh quan sát phản ứng này của anh ta, lập tức liền hiểu được, hoảng sợ trừng lớn mắt: "Tại sao chứ? Cậu làm như vậy có lợi ích gì?"

Hồ Thành Dương sợ cô hiểu lầm cái gì đó, vội vàng nói: "Chị Khiết Khiết, em chính là không muốn để cho Lưu Hoài Khang kia tiếp tục dây dưa với chị, hiện tại tất cả mọi người đều biết Cố Thi Anh với anh ta có con rồi, dù sao cũng nên rũ bỏ hết những chuyện xấu liên quan đến chị đi."

"Tại sao cậu lại biết những chuyện riêng của nhà họ Cố?"

Khiết Ninh nhớ rõ chuyện Cố Thi Anh mang thai đã được áp dụng biện pháp bí mật, mặc dù là ở bệnh viện có nhiều tai mắt, nhưng mà cũng không thể lộ ra ngoài nhanh như vậy được.

Ánh mắt Hồ Thành Dương né tránh một chút, sau đó ra vẻ tự nhiên.

"Là do em vô tình nghe thấy y tá trong bệnh viện đang nói chuyện với nhau mà thôi, cái này cũng không phải là trọng điểm. Chị Khiết Khiết, Lưu Hoài Khang có đồng ý bỏ qua cho chị không?"

Khiết Ninh chua chát cười một tiếng: "Làm sao có thể chứ? Cậu suy nghĩ mọi chuyện quá ngây thơ rồi."

"Tại sao chứ? Đã như vậy rồi mà anh ta cũng không chịu tách ra khỏi chị nữa hả?"

Hồ Thành Dương vừa mới nói xong liền có một âm thanh tràn ngập vẻ châm chọc truyền đến.

"Anh Hồ, anh có từng nghĩ tới có lẽ là do chính cô ta không muốn hay không?"

Khiết Ninh nhíu mày quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái lai có vóc dáng cao ráo đang đi tới, ở sau lưng của cô ta có mấy cô gái xinh đẹp đi theo, mà bản thân của cô ta càng xinh xắn hơn.

"Âu Thiên Dao, cô đến đây làm gì vậy?" Hồ Thành Dương bất mãn.

Không sai, người phụ nữ xinh đẹp với sự kết hợp của sự dễ thương và ngây thơ chính là Âu Thiên Dao đang rất nổi tiếng, chỉ có điều nhìn thấy cô ta cũng không phải là một người dễ đối phó.

"Hỏi rất hay." Âu Thiên Dao rõ ràng bày ra giọng điệu gây sự: "Cô Khiết, tôi đến đây là bởi vì cái gì, cô hẳn là người rõ ràng nhất chứ nhỉ?"

Lông mày của Khiết Ninh nhíu chặt lại: "Lời này của cô là có ý gì?"

"Có ý gì à?" Âu Thiên Dao cười lạnh: "Ha, đừng tưởng rằng leo được vào nhà họ Lưu thì có thể vô pháp vô thiên, cho dù là Lưu Hoài Khang có cho cô chỗ dựa đi nữa thì cô cũng không nên hống hách đến mức này."

Nói xong, mấy người phụ nữ ở sau lưng của cô ta liền hiểu ý mà đi lên túm lấy Khiết Ninh, động tác cực kỳ thô lỗ, ngay cả Hồ Thành Dương cũng không thể cản được.

"Các cô đang giở trò gì vậy hả?"

Khiết Ninh kinh ngạc, trước kia chỉ nghe nói Âu Thiên Dao làm người ngang ngược, nhưng không ngờ tới ngang ngược thành tình trạng như thế này.

"Làm gì hả? Đương nhiên là để cho cô chịu đựng thử những gì mà Tiểu Nhạc của chúng tôi đã phải chịu đựng."

"Tiểu Nhạc?" Khiết Ninh có chút mơ hồ: "Tôi không biết Tiểu Nhạc nào cả, có phải là các cô đã có hiểu lầm gì đó hay không?"

"Chính là Nhạc Dung Tiệp." Có một người phụ nữ trong số những người đang túm lấy cô tức giận kêu to.

Khiết Ninh hơi kịp phản ứng: "Cô ta? Không sai, giữa tôi và cô ta có chút tranh chấp, các người cũng đừng có không chịu phân rõ trắng đen, nếu như không phải là cô ta chủ động trêu chọc đến tôi thì tôi cũng sẽ không làm khó cô ta."

Trước đó cái cô Nhạc Dung Tiệp kia không chỉ đắc tội với cô, hơn nữa còn bị Lưu Hoài Khang bắt tại trận, đương nhiên là kết cục không có chỗ nào tốt.

Âu Thiên Dao ra hiệu để cho đám người kia dừng tay lại, sau đó bước từng bước một đi đến trước mặt của Khiết Ninh, nâng cằm của cô lên.

"Đúng, là do cô ấy đã đắc tội cô, cũng là bởi vì nhìn thấy cô và Lưu Hoài Khang ở cùng nhau, cảm thấy tâm lý không cân bằng nên sinh lòng ghen ghét, cho nên mới gây sự. Cô cho cô ấy một bài học thì cũng thôi đi, ai cũng sẽ không dị nghị, nhưng mà tại sao lại làm mù đôi mắt của cô ấy, hủy hoại cả tiền đồ của cô ấy, tại sao lại làm như vậy?"

Trong lòng của Khiết Ninh hơi hốt hoảng.

"Cô có biết là cô ấy đã bị nhiều tên côn đồ..." Một người phụ nữ định nói tiếp nhưng mà không thể nói tiếp được nữa, oán hận nhìn chằm chằm Khiết Ninh: "Bác sĩ nói sau này cô ấy không chỉ bị mù lòa, mà còn không thể mang thai được nữa, hiện tại cô ấy trở nên điên điên khùng khùng... Họ Khiết kia, cô còn có tính người hay không hả?"

Nghe lời nói của người phụ nữ, Khiết Ninh dường như cũng có thể tưởng tượng được Nhạc Dung Tiệp trải qua sự đau khổ, lúc này sự kinh ngạc của cô cũng không phải còn là một chút.

Cô vẫn cho rằng Lưu Hoài Khang trừng trị nhiều lắm thì cũng chỉ là hủy hoại tương lai của người phụ nữ kia, hoặc là cảnh cáo cô ta một cái, ai mà biết anh lại có thể tàn nhẫn như vậy! Hủy hai mắt của người khác, bị mù vĩnh viễn, còn để cho một người phụ nữ gặp lại chuyện như thế này, khiến cho cả đời không mang thai được...

Cô đã quen thuộc với sự hung ác của Lưu Hoài Khang nhiều năm như vậy rồi, bây giờ lại thay đổi thành một cái mới.

"Tôi không biết những chuyện đó." Khiết Ninh cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Nếu như biết thì tôi sẽ cố hết sức mình mà ngăn cản."

Âu Thiên Dao cười lạnh: "Không biết à? Một câu không biết thì có thể trốn tránh trách nhiệm, nếu như cô nói những chuyện này cho phóng viên, chỉ sợ là cuối cùng cô cũng không thể tiếp tục xuất hiện trong ngành vị trí này được nữa."

Hồ Thành Dương ở bên cạnh kêu to: "Nói cho cùng thì các cô muốn uy hiếp chị Khiết Khiết, có bản lĩnh thì đừng chỉa mũi nhọn về phía chị ấy, đi tìm kẻ cầm đầu chân chính đi."

Mặc dù anh ta không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh ta hiểu rõ Khiết Ninh chắc chắn sẽ không giở ra thủ đoạn như vậy để ép buộc người ta đến con đường cùng.

"Hồ Thành Dương, tôi khuyên anh nên bớt lo chuyện bao đồng đi." Âu Thiên Dao lạnh lùng mở miệng nói, cũng không hề cung kính đối với cậu chủ Hồ này giống như người khác, ngược lại rất là ngạo mạn.

"Dẫn cô ta đi đi!" Âu Thiên Dao ra lệnh một tiếng, những người kia lập tức ra tay một lần nữa.

Trong lúc là Khiết Ninh đang giãy dụa không có kết quả, một tiếng nói lạnh lùng vang lên: "Đừng tay."

Nghe thấy âm thanh lạnh như băng, mấy người phụ nữ đều run rẩy kìm lòng không được mà dừng lại động tác, chỉ có trong mắt Âu Thiên Dao lóe ra ánh sáng, tiến lên một bước, tự động mở miệng nói: "Anh Lưu, đã lâu không gặp."

Lưu Hoài Khang lạnh lùng đảo mắt nhìn cô ta: "Tránh ra."

Âu Thiên Dao lại cố chấp ngăn ở trước mặt của Khiết Ninh: "Anh Lưu, tôi với cô Khiết có chút việc riêng cần xử lý, tha thứ cho tôi không thể nghe theo lời anh được."

Sự tức giận ở trong mắt của Lưu Hoài Khang chớp lên: "Âu Thiên Dao, ai cho cô có lá gan làm càn ở nơi đây?"

"Ai cho... Không phải anh là người rõ ràng nhất hai sau?" Âu Thiên Dao xích lại gần người đàn ông: "Anh Lưu, đã nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn cứ vô tình như thế."

Trong mắt của Lưu Hoài Khang toát ra sự không kiên nhẫn, nhất là khi nhìn thấy quần áo ở trên người của Khiết Ninh bị mấy người phụ nữ kia kéo lộn xộn xốc xếch, lời nói nói ra càng không khách khí.

"Âu Thiên Dao, cho dù là không có cô thì cũng có những người phụ nữ khác, cô thật sự cho rằng mình là cái thá gì chứ."

Sắc mặt của Âu Thiên Dao bỗng nhiên tái đi, lập tức lạnh lùng cười một tiếng: "Được, anh Lưu đã cố chấp muốn che chở cho cô ta, tôi cũng không thể nói gì hơn, chỉ là..."

Cô ta quay đầu lại, nở một nụ cười với Khiết Ninh, dựa gần lỗ tai thấp giọng mở miệng nói: "Xem ra hôm nay cô may mắn, nhưng mà cô tốt nhất cầu nguyện không có ngày bị Lưu Hoài Khang chán ghét mà vứt bỏ đi. Còn nữa, anh ta cũng không phải là một người đàn ông mà cô có thể khống chế được, cô tự cầu phúc cho mình đi."

Nói xong, cô ta dẫn theo đám người kia lần lượt đi khỏi.

Sau khi Âu Thiên Dao đi rồi, những nhân viên khác ở trong đoàn làm phim mới đi vào phòng hóa trang, hóa ra là trước đó bọn họ vẫn luôn bị vệ sĩ mà Âu Thiên Dao mang đến cản lại, cho nên trong lúc nhất thời không đi vào được.

"Khiết Khiết, em không sao chứ?" Tô Mẫn vội vàng cuống cuồng đi lên nhìn cô.

Khiết Ninh sửa sang lại quần áo của mình rồi lắc đầu: "Em không sao."

Đạo diễn rất có mắt nhìn mà mở miệng nói: "Hôm nay quay phim dừng lại ở đây, Khiết Ninh, tiến độ của cô hôm nay không tệ, sau này tiếp tục duy trì, về trước nghỉ ngơi cho thật tốt đi."