Showbiz Phồn Hoa

Chương 110: Không chỉ là hùa theo ý anh



Ai mà không biết tổng giám đốc của “Phong Hành” là người dùng uy hiếp để đạt được lợi ích, tính cách cũng quái dị, cũng không biết có bao nhiêu danh viện giai nhân và minh tinh trong sáng ngoài tối bị anh đóng cửa từ chối, thất bại không biết bao nhiêu lần trước mặt anh rồi, thế nhưng vây giờ, anh ta vậy mà lại khoan dung với một tiểu minh tinh đến bước đường này?

Câu nói vừa nãy cho dù không có bao nhiêu ôn nhu tình cảm, nhưng cũng bị người ta nghe ra được ý tứ sủng nịch.

Tô Mẫn to gan tiến lên trước: “Tổng giám đốc Lưu, ngài yên tâm đi, buổi tiệc kết thúc xong tôi sẽ nhắc nhở Khiết Khiết gọi điện thoại cho ngài.”

Lưu Hoài Khang quét mắt nhìn cô ta một cái, tuy người quản lý này không phải là do anh đích thân chọn, nhưng cũng có chút biết điều đó.

Lúc này, Trần Nhạn và một trợ lý khác tiến lên trước, đặt vài hộp bánh ngọt được đóng gói tinh xảo lên bàn bên cạnh Khiết Ninh, nói: “Tổng giám đốc Lưu, đồ đã đủ cả rồi.”

Nói xong, anh ta móc ra một chiếc hộp trang sức đặt vào tay của Lưu Hoài Khang.

Khiết Ninh bối rối không hiểu mà nhìn anh, nhìn thấy Lưu Hoài Khang trả điện thoại lại cho cô, sau đó mở hộp trang sức ra.

Bên trong, một sợi dây chuyền sapphire nạm kim cương xuất hiện trước mắt mọi người, làm dấy lên sự ghen tị và ngạc nhiên của vô số người xung quanh.

“Tối nay đeo cái này lên.” Lưu Hoài Khang giống như là ban mệnh lệnh vậy.

Khiết Ninh nhìn một cái, sau đó không sợ chết mà thốt ra một câu: “Tôi dựa vào đâu phải đeo cái này?”

Lưu Hoài Khang lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, rồi vòng qua sau lưng đeo lên cho cô.

“Dựa vào tôi chọn cho cô.”

“...”

Khiết Ninh vẫn còn muốn tranh biện, nhưng chuyện gì cũng đều có chừng có mực, thỉnh thoảng xích mích cự hự là thú vị, là xấu hổ mà cố ý tỏ ra cao ngạo để che giấu, còn cứ mãi xích mích thì chính là không biết tốt xấu, tự mình tìm vạ.

Tính nhẫn nại của Lưu Hoài Khang, cô hiểu.

Ánh sáng của sợi dây chuyền đá quý khiến mọi người không thể rời mắt, không cần đoán cũng biết được món đồ trang sức mà người đàn ông tặng có giá trị như thế nào, hơn nữa anh ta còn đích thân đeo lên cho Khiết Ninh nữa, đừng nói là khiến người ta đố kỵ đến thế nào nữa, ngay cả bánh ngọt trên bàn, cũng là nhãn hiệu vô cùng nổi tiếng, người bình thường cho dù có tiền cũng không thể đặt được.

Cho dù bọn họ có mối quan hệ riêng như thế nào, tóm lại là bây giờ xem ra, Lưu Hoài Khang đối với cô Khiết này không phải là sự sủng ái bình thường.

“Rất hợp với cô.” Lưu Hoài Khang đưa mắt đánh giá một lượt.

Khiết Ninh thu lại sự buồn bã và không vui khi nãy, trên mặt nở nụ cười: “Đó là đương nhiên, mắt nhìn của Tổng giám đốc Lưu có thể kém được sao? Đúng rồi, anh đến đây làm gì?”

Lưu Hoài Khang bình tĩnh đáp: “Thuận đường, qua đây xem thử.”

Khiết Ninh hơi hơi bĩu môi: “Thì ra là vậy sao, còn tưởng là anh đặc biệt đến đây thăm phim trường nữa, nếu đã như vậy, thì không làm lỡ thời gian của Tổng giám đốc Lưu nữa, đi đường cẩn thận.”

Thấy Khiết Ninh không có tranh biện với Lưu Hoài Khang nữa, Tô Mẫn thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhìn Lưu Hoài Khang đi xong, cô ta lập tức tiến lên trước, khẩu khí đau đớn vô cùng.

“Khiết Khiết, sao chị lại đối với Tổng giám đốc Lưu với thái độ như vậy chứ?”

Vẻ mặt Khiết Ninh khó hiểu: “Thái độ gì cơ?”

“Chính là, chính là tranh biện với anh ta đó, chị có biết là lúc nãy suýt chút nữa là dọa chết em rồi không.” Tô Mẫn căng thẳng nói: “ Tính cách của Tổng giám đốc Lưu như thế nào chị cũng đâu phải là không biết.”

Khiết Ninh dửng dưng xoa xoa sợi dây chuyền trên cổ: “Gần đây tâm trạng chị vốn dĩ không tốt, thỉnh thoảng không phối hợp với anh ta thì có sao chứ?”

Tô Mẫn vừa định nói gì đó, nhưng Triệu Giai Kỳ lại tiến lên trước một bước: “Khiết Khiết, không thể nói như vậy được, Tổng giám đốc Lưu suy cho cùng cũng là kim chủ của chị, đừng có quá tùy tiện như thế, hôm nay do tâm trạng anh ta tốt, không có so đo, lỡ như đụng phải ổ mìn của anh ta...”

Nghe thấy từ “kim chủ”, Tô Mẫn có chút không vui: “Tổng giám đốc Lưu không phải là kim chủ của Khiết Khiết, là bạn trai.”

Triệu Giai Kỳ sững sờ: “Bạn...trai?”

“Đúng vậy, nếu chỉ là kim chủ, anh ta làm gì phải quan tâm Khiết Khiết như vậy chứ?”

Khiết Ninh có chút ngượng ngùng, cũng trách cô từ đầu không có giải thích rõ với hai người, thế là thản nhiên nói: “Mẫn Mẫn, thật ra Giai Kỳ nói không sai, chị chỉ là một tình nhân mà Lưu Hoài Khang nuôi mà thôi, nói là bạn trai thì quá là buồn cười rồi, anh ta còn chưa giải trừ hôn ước với nhà họ Cố nữa, sao mà là bạn trai chứ.”

Tô Mẫn bị sự thật này làm kinh ngạc.

“Nhưng, nhưng mà em thấy thái độ của Tổng giám đốc Lưu đối với chị, căn bản không giống chỉ là một tình nhân a.”

Khiết Ninh bất lực mà cười khổ một tiếng: “Xin lỗi, trước đây khi em hỏi, chị không muốn nói với em là vì sợ mất đi tự tôn.”

Bây giờ cô còn tôn nghiêm gì để nói nữa sao?

Bầu không khí yên tĩnh một hồi, rất nhanh, mọi người đã chuẩn bị thu dọn một chút đi đến bữa tiệc.

Bên ngoài phim trường, một chiếc Berline màu đen từ từ quay đầu lại.

Trần Nhạn kiêm chức tài xế càng lúc càng không hiểu hành vi và lời nói của cấp trên rồi, lần này rõ ràng là đặc biệt đến thăm Khiết Ninh, căn bản không phải là thuận đường, anh ta nhịn không được mà nhiều chuyện hỏi một câu: “Tổng giám đốc Lưu, ngài đến đây, không có chuyện khác cần dặn dò sao?”

Lưu Hoài Khang đang nhắm mắt dưỡng thần: “Cậu muốn nói gì?”

Thân là trợ lý đắc lực nhiều năm của Lưu Hoài Khang, Trần Nhạn đa phần chỉ làm việc chứ không nói nhiều, thế nhưng hôm nay, anh ta cảm thấy cần thiết phải hỏi thăm trong lòng của cấp trên đang nghĩ cái gì, nếu không sau này mà hiểu sai ý, thì người xui xẻo chỉ có mình thôi.

“Thứ lỗi thuộc hạ mạo muội, tôi chỉ là muốn hỏi một chút, tâm ý thực sự của ngài đối với cô Khiết Ninh là...”

Tâm ý thực sự?

Lưu Hoài Khang từ từ mở mắt ra, anh đột nhiên phát hiện ra mấy ngày này, hành vi và lời nói của mình đích thực là có chút kỳ quái.

Nhìn thấy Khiết Ninh bởi vì sự cố của Khiết Thành mà không vực dậy nổi, ngoại trừ lúc quay phim còn có chút sức sống, những lúc khác thì rõ ràng là bụng dạ để đâu đâu, cho dù ở trước mặt anh thì cũng chỉ cường gượng, cho dù cũng nghe lời như trước đây, nhưng cái cảm giác nghe lời đó của cô khiến cho bản thân anh không có thoải mái.

Anh hy vọng cô nở ra nụ cười vui vẻ thật sự, chứ không chỉ đơn thuần là vì để hùa theo ý anh.

Không nghe thấy câu trả lời của cấp trên, Trần Nhạn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ yên lặng lái xe về công ty.

Khi màn đêm buông xuống, thành phố tràn ngập ánh đèn neon.

Tại khu vực trung tâm thịnh vượng nhất của Yến Kinh, Khiết Ninh đang nâng ly trong một nhà hàng náo nhiệt nào đó, vui vẻ uống với nhân viên đoàn làm phim.

“Khiết Khiết, đừng uống nữa, chị sắp say rồi đó.” Tô Mẫn ở bên cạnh nhìn Khiết Ninh hết một ly tới một ly, không ngừng mà châm thêm rượu, cô ta đau lòng vô cùng.

Thế nhưng Khiết Ninh không có nghe lời khuyên, vẫn mặc sức mà cụng ly.

Có lẽ chỉ có uống say mới có thể quên sự thật là em trai không thể tìm về được nữa mà cô không muốn đối mặt này mà thôi.

Nhưng phản ứng của Triệu Giai Kỳ thì khác hoàn toàn với Tô Mẫn, cô ta vỗ vỗ vai của Tô Mẫn, ngữ khí sâu xa: “Khiết Khiết mấy ngày này chắc là dồn nén lắm rồi, nếu trong lòng chị ấy đã có chuyện thì chi bằng để chị ấy phát tiết đi, ở đây không phải có chúng ta sao? Cho dù có uống say thì cũng không có gì không yên tâm hết.”

“Nhưng...”

Không đợi Tô Mẫn lo lắng nói xong, Triệu Giai Kỳ đã cầm lấy ly rượu cụng với Khiết Ninh rồi: “Khiết Khiết, tôi uống với chị, chúng ta không say không về.”

Khiết Ninh hiển nhiên là có chút say rồi, một hớp uống cạn.

Uống đến sau đó, cô quả nhiên cảm thấy có cảm giác khó chịu, vội vàng đứng dậy đi toilet ói rồi lại ói.

“Chị nhìn chị kìa, đã sớm nói là chị đừng uống nhiều như vậy rồi, bây giờ khó chịu rồi đúng không?” Tô Mẫn súc miệng cho cô, lo lắng mà vỗ vỗ lưng cô.

Thần sắc Khiết Ninh ảm đảm, quay đầu qua đột nhiên hỏi: “Mẫn Mẫn, có phải em cảm thấy chị xấu xa lắm không?”

Tô Mẫn sững sờ, sau đó lắc đầu: “Nói bậy gì vậy chứ, sao em lại nghĩ như vậy được.”

“Không sao đâu, chị vốn dĩ đã không quan tâm người khác nhìn thế nào rồi.” Khiết Ninh tự giễu cười một cái: “Chỉ cần Thành có thể quay về, chị không quan tâm gì hết, làm người phụ nữ của ai thì cũng có khác biệt gì? Không sao hết.”

Triệu Giai Kỳ cũng ở bên cạnh, nghe xong thì cất giọng hỏi với một thâm ý khác: “Khiết Khiết, Thành có phải là em trai của chị không?”

Cái tên Khiết Thành này, trước đây cô ta có nghe Khiết Ninh nhắc đến.

Tô Mẫn thở dài: “Phải, trước đây có một lần tôi nhìn thấy qua em trai của Khiết Khiết, tuấn tú lịch sự, bộ dạng rất không tệ, chỉ là không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chị ấy cứ buồn bã trong lòng không nói ra, haizz...”