Showbiz Phồn Hoa

Chương 113: Rời khỏi anh ta



Hai người im lặng ăn bữa sáng, Khiết Ninh lơ đễnh nghĩ đến chuyện lát nữa phải đối mặt với phóng viên như thế nào.

Lưu Hoài Khang có thể phớt lờ những tin đồn lung tung, nhưng cô lại là ngôi sao màn bạc, không thể nào không quan tâm được, nhất là giọng nói của Cố Nghiệp Minh vẫn còn vang vọng bên tai cô, khiến cho tâm trạng của cô trở nên rối bời.

“Không hợp khẩu vị à?” Thấy người phụ nữ ấy lần lữa không ăn, Lưu Hoài Khang chợt lên tiếng phá tan sự im lặng.

Khiết Ninh ngẩng đầu, không trả lời thẳng vào câu hỏi của anh: “Lưu Hoài Khang, bây giờ quan hệ giữa chúng ta là gì? Cũng không thể nói với phóng viên chúng ta thảo luận kịch bản trong đêm chứ?”

Cô đã nhịn hết nổi rồi, còn không hỏi nữa thì cô sẽ bị nghẹn chết mất.

Lưu Hoài Khang vẫn tiếp tục dùng bữa, anh ung dung đáp: “Cô hy vọng là quan hệ gì, thì là quan hệ ấy.”

Nếu như cô muốn đứng bên cạnh một cách quang minh chính đại, vậy thì anh cũng không phải không thể cho, quá lắm chỉ bị dư luận công kích một lúc rồi thôi, chẳng có gì ghê gớm cả.

Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi, theo như sự hiểu biết của anh về cô, cô hiểu được ý anh mới lạ.

“Nếu nói thế, tổng giám đốc Lưu giao quyền quyết định cho tôi à?” Cảm giác mềm mại trong lòng càng lúc càng trở nên cứng đờ, cô âm thầm ra quyết định.

So với vẻ kiên quyết của cô, ánh mắt Lưu Hoài Khang lại thoáng có vẻ ôn hòa không thể nhận ra: “Đúng vậy.”

Khiết Ninh đột nhiên cảm thấy thật bi thương, đến lời công bố chia tay cũng để cô gánh vác.

“Vậy phải cảm ơn tổng giám đốc Lưu rồi.”

Cuối cùng anh ta đã chịu tha cho cô, trả lại tự do cho cô.

“Cô gọi tôi là gì?” Lưu Hoài Khang nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.

Khiết Ninh bật cười, đã đến nước này rồi, có cần phải tính toán chi ly như vậy không?

Ai bảo người ta là đại gia, cho dù đến khắc cuối cùng, cô cũng không thể không nghe lời anh ta.

“Lưu Hoài Khang.” Cô đổi giọng, đột nhiên tâm trạng trở nên bình tĩnh đến kỳ lạ: “Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong mấy năm nay, cũng cảm ơn anh vì trước kia đã chăm sóc em trai tôi.”

Lưu Hoài Khang rất thích câu này, cô ấy cũng không đến nỗi hồ đồ, biết được mình xem trọng cô.

Anh vừa mới nói dứt lời, Khiết Ninh đã đứng dậy dọn dẹp chén đũa.

Ánh mắt của Lưu Hoài Khang thoáng có vẻ bất mãn, nhưng anh cũng không nói gì cả.

Haiz, dường như cô không mấy vui vẻ khi được đứng bên cạnh một cách quang chính đại.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Khiết Ninh đã ăn mặc chỉnh tề, cô ngông nghênh đi ra cửa chung với Lưu Hoài Khang, vài tay phóng viên canh chừng vất vả suốt cả đêm chạy đến, tiếng chụp hình tanh tách vang lên không ngừng.

“Khiết Ninh, cô có giải thích gì về việc mình ở trong nhà anh Lưu qua đêm không?”

“Xin hỏi cô có biết chuyện vợ của anh Lưu đã mang thai không?”

“Trong buổi tiệc mừng bộ phim đóng máy hồi tối qua, anh Lưu cố ý đến tìm cô à?”

Nghe những câu hỏi vang lên liên tục, gương mặt Khiết Ninh không lộ chút cảm xúc nào cả.

Đám người ấy cũng chỉ là hổ giấy, rõ ràng có Lưu Hoài Khang ở đây, nhưng bọn họ lại không dám ép hỏi anh, mà chỉ nhắm vào cô mà thôi.

Khiết Ninh mỉm cười, nhận micro từ tay của phóng viên, rồi bình tĩnh mà nói.

“Đúng vậy, như những gì mọi người đã nhìn thấy đấy, tôi chỉ là tình nhân được tổng giám đốc Lưu bao dưỡng mà thôi.”

Vừa nghe cô nói như thế, phóng viên đều xôn xao, không ngờ người phụ nữ này lại thừa nhận một cách dứt khoát như vậy, còn sắc mặt của người đàn ông bên cạnh lại đen như đít nồi.

“Tại tôi dụ dỗ anh Lưu, cũng quấn riết lấy anh ấy không buông, dù gì thì nước trong giới giải trí cũng rất sâu, khó khăn lắm mới kiếm được chỗ dựa, đương nhiên không thể buông bỏ rồi. Chỉ có điều xin cô Cố yên tâm, hôm nay tôi và Điền Hoan đã chấm dứt hợp đồng, chồng chưa cưới của cô vẫn rất yêu thương cô, trước giờ tôi có làm gì cũng thành công cốc, chẳng qua chỉ để lấy một ít tiền bố thí mà thôi.”

Cô thản nhiên thừa nhận những chuyện này trước mặt ống kính, gạt sạch trách nhiệm của Lưu Hoài Khang đi.

“Cô và anh Lưu có quan hệ với nhau từ bao giờ?”

“Anh Lưu có muốn nói gì không?”

Cuối cùng cũng có một phóng viên can đảm hỏi Lưu Hoài Khang.

Lưu Hoài Khang không hề để ý đến người khác, annh luôn nhìn Khiết Ninh chăm chú với ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, đôi chút dịu dàng khi nãy đã tan biến theo câu nói của cô.

Cô ấy muốn rời xa anh đến mức này à?

“...Anh Lưu?” Một phóng viên to gan hỏi tiếp.

Nhưng khi anh liếc nhìn sang bằng ánh mắt lạnh lùng, người đàn ông ấy vội im bặt, ngoan ngoãn rụt đầu lại, chĩa micro về phía Khiết Ninh một lần nữa.

“Tốt nhất là cô đừng hối hận.”

Cuối cùng Lưu Hoài Khang cũng lên tiếng, anh chỉ lạnh nhạt nói với Khiết Ninh câu ngày rồi bước vào trong chiếc xe của Trần Nhạn lái đến, phóng đi vun vút.

Một mình Khiết Ninh đối mặt với cánh phóng viên bám dai như đỉa đói này, khó khăn lắm mới thoát thân được.

Hối hận? Hối hận cái gì, khó khăn lắm cô mới có cơ hội rời khỏi anh ta, vì kiếm lại tự do, cô có thể chịu đựng bất kỳ tin tức bôi đen nào, dù gì em trai cũng không còn, trên đời này không còn người nào để cho cô quan tâm nữa rồi.

Khiết Ninh dứt khoát rời khỏi căn biệt thự để trở về chung cư đơn của mình, gói lại hết những món đồ còn để đây của Lưu Hoài Khang, rồi gọi cho Trần Nhạn một cuộc.

“Trợ lý Trần đúng không? Chào anh, tôi là Khiết Ninh, tổng giám đốc Lưu có để lại đồ dùng sinh hoạt trong chung cư của tôi, khi nào rảnh thì phiền anh đến mang về nhé?”

Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, Khiết Ninh nghe thấy Trần Nhạn đang nhỏ giọng hỏi ý Lưu Hoài Khang, rồi lập tức trả lời ngay: “Tổng giám đốc nói không cần nữa, cô xử lý hết đi.”

“...”

Nghe tiếng điện thoại cúp, Khiết Ninh không biết phải nói gì.

Sau khi cắt đứt quan hệ, đến tiếp xúc với nhau một chút cũng không muốn à?

Cô nhếch môi cười giễu, rồi phân loại đồ dùng của Lưu Hoài Khang một lần nữa, rồi mang mấy món đồ như ly sứ ra ngoài cửa.

“Cô Khiết, lâu rồi không gặp.” Tuyên Thành đứng ở căn phòng đối diện, mỉm cười chào hỏi cô.

“Chào anh Tuyên, anh muốn ra ngoài à?” Khiết Ninh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh ta.

“Đúng vậy, để tôi giúp cô.”

Tuyên Thành nói muốn giúp cô, nhưng Khiết Ninh lại né tránh trong vô thức, nhưng lại không cẩn thận làm bịch rác rớt xuống đất: “Ồ, không cần đâu.”

Cảnh tượng trông có vẻ rất lúng túng, Tuyên Thành vẫn mỉm cười nhặt đồ lên giúp cô: “Tôi vẫn đủ sức nhặt những thứ này giúp cô.”

Khiết Ninh kho khẽ một tiếng, cảm thấy rất ngượng ngùng, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, Tuyên Thành đã để lại cho cô ấn tượng rằng anh là một người yếu ớt không chịu nổi một cú đánh, bởi vậy cô mới né tránh.

“Xin lỗi, tôi không muốn làm phiền anh.”

Tuyên Thành bỏ đồ vô bịch một lần nữa: “Chúng ta là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà.”

Anh ngập ngừng một hồi, rồi lại nhìn đồ dùng của nam ở trong bịch, trông có vẻ muốn nói lại thôi.

“Anh Tuyên muốn hỏi gì à?” Khiết Ninh không thích những người thích vòng vo.

“Tôi thấy mấy ngày nay cô không nghỉ lại nơi này, đang tính hỏi cô xem thế nào, bây giờ nghĩ lại mới đoán là vì chia tay với bạn trai, nên cô mới quay lại đây đúng không?”

Khiết Ninh mím môi, cầm bịch rác lên: “Anh Tuyên biết nói đùa quá, tôi làm gì có bạn trai. Còn Lưu Hoài Khang thì...chẳng qua anh ta chỉ là đối tượng hợp tác mà thôi.”

Chẳng phải chỉ là đối tượng hợp tác ai cũng muốn thứ gì đó à? Dùng cơ thể của mình để đổi lại công việc trong giới giải trí, cũng không thiệt thòi lắm.

Tuyên Thành nhíu mày, anh ta theo cô đi vào trong thang máy, Khiết Ninh thấy dáng vẻ lo lắng của anh ta, cô không khỏi nhếch môi, nói đùa: “Xem ra anh Tuyên quan tâm đến tôi quá nhỉ?”

Gương mặt của người đàn ông ấy lập tức trở nên đỏ bừng, anh ta thẹn thùng cúi đầu: “Chúng ta là hàng xóm mà, bởi vậy...”

“Được được được, chúng ta là hàng xóm, bà con xa không bằng láng giềng gần, bởi vậy phải giúp đỡ lẫn nhau đúng không?” Khiết Ninh mỉm cười nói tiếp lời anh ta, nhưng lại khiến cho Tuyên Thành cảm thấy ngại ngùng hơn nữa.